Ta Trường Sinh Bất Tử Ở Tu Tiên Giới (Bản Dịch Full)

Chương 316 - Chương 316 - Sách Tiên Côn Luân (2)

Chương 316 - Sách tiên Côn Luân (2)
Chương 316 - Sách tiên Côn Luân (2)

Lại thêm một phen cá nước thân mật.

Sáng sớm.

Bạch Thế Ngọc theo đường cũ rời khỏi phủ công chúa, lúc này sắc trời nhập nhèm, trên đường không một bóng người.

Vĩnh Xương phường nằm ở phía Đông của hoàng cung, lúc đi ngang qua tường thành, Bạch Thế Ngọc không kìm được sự ngứa ngáy trong lòng, cũng muốn học theo đạo nhân vô danh kia, xông vào hoàng cung một chuyến lưu lại tên họ.

“Võ đạo của ta thì không thể sánh bằng, nhưng khinh công lại là không thua kém ai.”

“Nếu có thể lấy đi một bảo vật trong cung thưởng thức mấy ngày, rồi lại lặng lẽ trả lại, cũng coi như là trọn vẹn được danh tiếng của thánh trộm!”

Bạch Thế Ngọc đi hai vòng dọc theo tường cung thành, cuối cùng cũng không dám trèo lên, khinh công có nhanh đến mức nào thì cũng có nhanh được bằng súng đạn đâu, hơn trăm phát súng bắn đến, trên người lập tức xuất hiện mấy lỗ thủng.

Trận chiến đêm giao thừa kia, phần lớn thành viên của Xích Minh đều chết dưới súng đạn, ngược lại đám mật thám võ đạo có cùng đẳng cấp thì lại dễ đối phó hơn.

“Súng đạn mới xuất hiện bốn năm chục năm, mà đã lợi hại như vậy, nếu như lại thêm hai ba trăm năm nữa, thì ai còn tu hành võ đạo làm gì nữa?”

Bạch Thế Ngọc lắc đầu đang định quay về tửu quán, bỗng nhiên nhìn thấy một cuốn thẻ tre trong góc tường, được buộc lại bằng dây thừng, dáng vẻ rất cổ xưa.

Nhặt cuốn thẻ tre lên, tháo dây thừng ra.

“Sách Đại Đồng…… Giai cấp…… Tuyên ngôn……”

Bạch Thế Ngọc am hiểu cổ vật, tất nhiên là đọc được thể chữ Cổ Triện, đọc từng câu từng chữ, sắc mặt không ngừng biến ảo.

“…… Đoàn kết lại!”

Sách Đại Đồng đọc đến đây là hết, những nội dung ở phía sau thì là bút tích và chữ viết đã được đổi mới, giảng giải kỹ càng tỉ mỉ vè lai lịch của quyển sách này.

Bần đạo là Mã Chí, may mắn được vào Côn Luân tiên cảnh tu hành võ đạo, sau một năm khí huyết ngưng đan, cầu được sách tiên Côn Luân. Tiên nhân truyền cho đại sư huynh Tần Chính sức mạnh, truyền cho nhị sư huynh Chu Khang kỹ thuật, truyền cho bần đạo tư tưởng!

“Trên đời thật sự có Côn Luân tiên cảnh?”

Vẻ mặt Bạch Thế Ngọc hoảng sợ, sau hai triều đại tuyên truyền, hiện giờ Côn Luân là vạn sơn chi tổ.

Truyền thuyết kể rằng trên núi Côn Luân có lầu quỳnh gác ngọc, có linh sâm vạn năm, có thần mộc thông thiên, là chỗ ở của vạn tiên, phàm nhân đi vào trong đó sẽ có được tiên duyên.

Tiếp tục lật xem, là một bát quái đồ ngũ hành kỳ dị, chính giữa là một hình tròn lõm xuống.

“Tìm được vật cứng nhất trên thế gian, đặt vào trong trận này, có thể mở được cánh cửa vào Côn Luân tiên cảnh!”

Bạch Thế Ngọc đọc đến chữ cuối cùng, chau mày suy ngẫm về vật chất trên thế gian, hiện tại thì chỉ có thiên thạch và sắt là cứng nhất.

“Chưa bàn đến chuyện Côn Luân tiên cảnh là thật hay giả, nhưng nội dung ở phần đầu trong sách này chính là thứ cốt lõi mà hiện giờ Xích Minh còn thiếu, cương lĩnh của tất cả mọi hành động, tuyên truyền về sau!”

……

Mưa thu kéo dài lê thê.

Dội vào người lạnh thấu xương.

Đường phố mông lung, sương mù mờ mịt thoáng như tiên cảnh.

Ba mặt của kinh thành đều giáp núi, vốn dĩ là địa thế phong thuỷ cực tốt, dễ thủ khó công, nhưng công xương càng ngày càng mở rộng, đã nảy sinh những vấn đề mà triều đình không thể lường trước được.

Khói bụi từ than đá bay trong không trung, gió thổi không thể tan đi, thời gian dài đã hình thành một lớp sương mù dày đặc, hăng cả mũi.

Bây giờ trời lại đổ cơn mưa, nước mưa rơi xuống mặt đất, để lại đám bụi than đen xì.

Triều đình không phải không phát hiện ra việc này, thường xuyên có ngự sử kiến nghị dời đô, nhưng mà Tiên kinh là cố đô ngàn năm, đại biểu cho Vân Châu chính thống, vô hình chung có liên quan đến sự thăng trầm của vận thế quốc gia.

Vũ khí đời mới được phổ cập, binh lính Đại Chu thế như chẻ tre, cái gọi là tinh binh của các quốc gia khác không thể địch lại nổi một kích.

Mắt thấy Đại Chu có thể tái hiện lại uy danh của triều đình Đại Càn xưa, Thiên Thuận đế thà rằng hít thở bầu không khí đen kịt, chứ có chết cũng phải chết ở kinh thành!

Hôm nay.

Triều đình dán bảng vàng, trước tiên là tưởng nhớ công lao của Thái Tổ và tiên hoàng, rồi lại đề cập đến chuyện triều đại đánh thắng bao nhiêu trận, mở rộng được bao nhiêu lãnh thổ.

Cuối cùng là ban bố rất nhiều luật mới, thời đại thay đổi rất nhiều luật lệ cũ đã không còn phù hợp.

Ví dụ như chuyện nuôi dưỡng nô bộc, theo như triều đình thì không nên, nên để cho bọn họ trở thành lương dân, có thể tự do đến công xưởng làm việc.

Toàn bộ thông báo dài hơn một ngàn chữ, thay đổi mười mấy loại quy định, thật ra thì nội dung chỉ chỉ gói gọn trong một câu: Thiên Thuận tạm dừng khoa cử mười năm, chế độ tuyển chọn quan lại mới, chờ thông báo của triều đình.

Chữ ít nhưng chuyện thì lớn, chế độ khoa cử đã kéo dài ngàn năm, như một truyền thống thấm vào trong máu.

Bây giờ nó là căn cứ địa cuối cùng của đám tài chủ, con đường duy nhất để có thể đối đầu với những thế gia mới, có được tiếng nói trong triều đình!

Thời kỳ Chu thái tổ trị quốc cũng chỉ thay đổi chế độ tuyển dụng quan lại, càng chú trọng đến việc đề cao tính thực dụng của những thế gia mới, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến việc bãi bỏ chế độ khoa cử, để tránh sự bất ổn của triều đình.

Hoàng bảng vừa được công bố, quần chúng sôi trào.

Tửu quán.

Hôm nay đặt biệt náo nhiệt.

Chu Dịch đứng sau quầy, nghe đám tài chủ ồn ào sôi nổi tức giận mắng nhiếc, còn muốn liên kết với nhau đến bên ngoài cung can gián.

“Khoa cử, trước kia là do vị hoàng đế nào mở rộng nhỉ?”

“Hoằng Xương? Quá lâu đời rồi, không còn nhớ rõ nữa, chớp mắt một cái một ngàn năm trôi qua bây giờ lại muốn huỷ bỏ!”

Chu Dịch khẽ lắc đầu, việc này có thể nói là sự kiện mang tính bước ngoặt, Dù đúng hay sai đều có ảnh hưởng sâu rộng và chắc chắn sẽ được ghi vào sử sách trong tương lai. Còn về phần đám tài chủ phẫn nộ, kêu gào phản kháng, kết quả cuối cùng tất nhiên là ngoan ngoãn chấp nhận sự thật.

Những thế gia mới đã nắm giữ quân đội, Với sự hỗ trợ của súng trường và đạn pháo, tất nhiên là mưu cầu quyền lên tiếng!

Bình Luận (1)
Comment
darkstalker8x2 6
darkstalker8x2
Reader
3 Tháng Trước
Truyện nd rất hay nhưng lối hành văn của tác giả làm người đọc khó theo dõi, nhưng đoạn đối thoại dài giữa các nhân vật thì ko biết ai đang nói ai đang nghe luôn, những đoạn chuyển diễn biến tình tiết thì toàn bị ăn mất phần đâu, làm ngta ko bắt kịp nội đúng tác giả đg muốn truyền đạt ở đây là gì, còn phần dịch thì hẳn là dịch giả dùng AI để dịch luôn, lủng củng vcl, đọc mà rối hết cả não.
Trả lời
| 0