“Hành động của hoàng tộc Đại Chu rất giống phong cách của bần đạo, ấy vậy mà đã sớm nghiên cứu phát minh ra súng trường, hiển nhiên là đã giấu diếm chuyện này với bên ngoài!”
Đêm giao thừa năm ngoái Chu Dịch đã vào hoàng cung một chuyến, nhìn thấy được vũ khí đứng đầu lúc bấy giờ của triều đình.
Cấm quân bày trận, mấy trăm cây súng trường đồng loạt bắn ra, nếu như không phải là tiên thiên tông sư thì không thể chạy thoát được!
Bạch Thế Ngọc bận đến mức chân không chạm đất, nghe thấy những lời nghị luận tương đối quá trớn, ví dụ như Trần Thừa Nghiệp kêu gào liên thủ đánh vào hoàng cung, vội vàng chỉ vào tấm biển gỗ trên bàn, nhắc nhở mọi người bàn luận nhỏ tiếng.
“Xưa nay, lão phu chưa từng phải nói năng nhỏ tiếng, năm đó Thái Tổ mở tiệc chiêu đãi thế gia trong hoàng cung, ta muốn nói cái gì thì sẽ nói cái đó!”
Trần Thừa Nghiệp nện quải trượng một cái, mặt đất chấn động ầm ầm, nói: “Sống cả trăm năm, chưa bao giờ phải nhịn cơn tức như thế này, chờ đến khi chết thì biết phải đối mắt với tổ tông ra sao?”
Cạch cạch cạch!
Dương Sùng cứ lặp lại liên tục hành động mở ra rồi đóng lại nắp của chiếc đồng hồ quả quýt bằng vàng, gần như là làm gãy luôn cả nắp của đồng hồ, lạnh lùng nói: “Trong nửa năm này, tại sao dạo gần đây Xích Minh không có động tĩnh gì?”
Từ sau khi Xích Minh được thành lập đến giờ, ba ngày hai bữa là tổ chức đốt công xưởng, đập máy móc, cho đến đêm giao thừa năm ngoái đã lên đến đỉnh điểm, đối đầu trực diện với quân đội của triều đình.
Cho dù sau đó đã thất bại bị tàn sát hết sức ác liệt, cũng cho thấy từ một phía rằng Xích Minh đã có được thế, có thể sánh với Bạch Liên giáo, Thái Bình đạo nhiễu loạn triều đình năm xưa.
Bám tài chủ bình thường thì cười nhạo đám dân đen Xích Minh, làm sao cũng không thể mở mày mở mặt được, lúc này lại bị triều đình và những thế gia mới nổi kì thị, bỗng nhiên lại có chút nhớ nhung đến Xích Minh, dường như có suy nghĩ lén lút ủng hộ họ.
Tổ tiên của bọn họ cũng làm như vậy, Một mặt, thì rao giảng lòng trung thành với triều đình cho dân chúng, mặt khác, thông đồng với quân khởi nghĩa, cấu kết với những giáo phái bí mật.
Cứ như vậy giang sơn đổi chủ liên tục, nhưng thế gia ngàn năm vĩnh viễn không ngã.
Lư Bác nhíu mày, nói: “Xích Minh đã hơn nửa năm không có động tĩnh gì, ta đã cho người âm thầm điều tra, dường như chúng đang mưu đồ đại sự gì đó? Cụ thể cũng không rõ ràng lắm.”
“Đại sự?”
Dương Sùng lắc đầu nói: “Một đám dân đen có thể có được bản lĩnh gì chứ, hẳn là lại muốn đập phá công xưởng của nhà ai đó, một đám ô hợp kiểu này, cho dù được chúng ta ủng hộ thì cũng không thể thành công được.”
Trần Thừa Nghiệp ảm đạm nói: “Sau này không còn khoa cử, thế gia mới có được quyền thế, thì ngươi và ta có gì khác đám dân đen chứ?”
Giọng điệu Dương Sùng căm hận nói: “Chẳng lẽ cứ vậy mà chấp nhận sao? Lão phu không cho rằng Tứ Thư Ngũ Kinh có thể trị quốc, nhưng cũng biết, những thứ này chính là một trong những nền tảng gia truyền của chúng ta!”
“Triều đình đã dám ban bố chiếu thư, vậy thì đã có sự chuẩn bị chu đáo.”
Trần Thừa Nghiệp nói: “Cho dù liều mạng tru di cửu tộc, xử lý bọn gian thần của hoàng đế, thật sự có thể chống lại được súng trường và pháo đạn sao?”
Bạch Thế Ngọc nghe được lời này, vội vàng chạy lại ngăn cản.
“Trần tiên sinh, cẩn thận lời nói, cẩn thận lời nói!”
“Hừ!”
Trong lòng Trần Thừa Nghiệp vừa nghẹn khuất lại bi thương, nói: “Chúng ta không thể để mặc triều đình khinh nhục, trở về triệu tập chín tộc, đến ngoài hoàng cung quỳ xuống. Bệ hạ một lòng muốn được lưu danh sử sách, mấy vạn người đọc sách liều mạng can gián, chuyện này còn chưa từng có trong sử sách đâu!”
“Cùng đi đi, cùng đi đi!”
Mười mấy tài chủ có mặt trong tửu quán đều cảm thấy bất lực sau khi nghe tin, tâm tư phiền muộn đến uống rượu, và tất cả sôi nổi ứng thừa lời của Trần Thừa Nghiệp.
Bạch Thế Ngọc không tiếp tục nhắc nhở, lạnh lùng nhìn đám tài chủ nháo nhào thương nghị, làm cách nào để bắt chước thượng sách của cổ nhân, làm sao vừa không chọc giận triều đình mà lại vừa có thể dành được quyền lực, trong lòng không nhịn được mà thở dài.
“Một đám ô hợp!”
Đám tài chủ náo loạn, ồn ào thương nghị hồi lâu, cuối cùng cũng không đến kết quả gì, đến ngay cả chuyện để tộc họ đi liều chết can gián mà cũng bị phủ quyết.
Nếu có quyết tấm liều chết can gián, thì làm sao có tâm trạng mà đến tửu quán, mà ngay sau khi chiếu thư được ban bố đã chạy đến ngoài cửa cung rồi.
Vàng bạc mà tổ tiên để lại còn đến mấy hầm, quặng mỏ vô số, ruộng tốt vạn mẫu, làm sao mà có thể vứt bỏ chúng để đi tìm cái chết chứ, đám tài chủ biết rất rõ những thế gia mới thật sự sẽ khiến cho triều đình nổ súng!
Thay vì chết dưới đạn pháo, còn bị chụp lên đầu cái danh loạn đảng, không bằng giữ gia tài tiếp tục hưởng thụ!
“Chúng ta trung quân ái quốc, cũng không thể bôi nhọ danh tiết của tổ tông!”
“……”
Miễn cưỡng tìm một lý do an ủi chính mình, đám tài chủ chẳng còn khí thế, chỉ cảm thấy tiền đồ ảm đạm, lúc này tuyệt thế mỹ tửu trong ly chẳng còn mùi vị gì cả.
Lúc này.
Rèm cửa của tửu quán được vén lên, một bóng người đi vào bên trong, đầu đội đấu lạp thân khoác áo tơi.
Bạch Thế Ngọc vội vàng tiến lên tiếp đón: “Vị khách quan này, nghỉ chân hay là ở trọ?”
“Có phòng chữ Thiên số 1 không?”
“Chỗ này của chúng ta buôn bán nhỏ, chỉ có phòng đơn và thượng phòng.”
“Một gian thượng phòng.”
Người đó cởi áo tơi đấu lạp xuống, duỗi tay ra ngoài cửa nhẹ nhàng lắc một cái, chỉ một lát mà tất cả hơi ẩm trên người đã biến mất.
“Mời ngài!”
Bạch Thế Ngọc khom người dẫn đường ở phía trước, đưa đến phòng góc nằm ở phía Đông tầng hai, dựa theo yêu cầu của khách hàng đi pha một bình trà Đại Hồng Bào.
Lầu một.
Dương Sùng tặc lưỡi ngạc nhiên, công phu của người kia thật tuyệt.
Trần Thừa Nghiệp gật đầu nói: “ Hào khách giang hồ như vậy, áo tơi đấu lạp rất hoài cổ, sau này có cơ hội làm quen một lần, kết thiện duyên!”
“Không bình thường.”