Ta Trường Sinh Bất Tử Ở Tu Tiên Giới (Bản Dịch Full)

Chương 318 - Chương 318 - Tiên Môn Mở Ra

Chương 318 - Tiên môn mở ra
Chương 318 - Tiên môn mở ra

Ánh mắt Lư Bác lập loè, trong lòng dường như đã có phán đoán, gần nửa năm qua truy tìm tung tích của dư nghiệt Xích Minh, dựa vào những mối quan hệ rắc rối phức tạp của thế gia ngàn năm, biết được hình như đường chủ của Thông Tuyền phủ Giang Nam có biệt danh là hiệp khách áo tơi.

Một lát sau.

Lại có khách hàng bước vào, lại là một đạo sĩ đoán mệnh, giơ cây cờ có chữ “Côn Luân truyền nhân, đoán đâu trúng đó”.

“Tiểu nhị, có phòng chữ Thiên số 1 không?”

Chuyện kinh doanh ở Hửu Gian tửu quán vô cùng phát đạt, tiếng người cười nói ồn ào, cũng không chú ý tới sự khác thường của khách hàng.

Chỉ có Lư Bác âm thầm cẩn thận quan sát, phát hiện hôm nay khách hàng đến ở trọ đặc biệt nhiều, có người biết võ, có kẻ hào hoa phong nhã, có người mặc áo bào rồi có người mặc áo vải gai, đủ mọi loại hình.

Lư Bác dựng lỗ tai nghe, người già thành tinh, rất nhanh đã phát hiện ra quy luật.

“Chữ Thiên số 1, tất nhiên là ám hiệu, rất có thể là dư nghiệt Xích Minh tụ họp ở đây!”

“Triều đình truy nã dư nghiệt Xích Minh, treo thưởng vô cùng hậu hĩnh. Nếu có thể mượn cơ hội này lập công, tất nhiên là có thể thăng quan tiến chức, Lư gia có thể mượn cơ hội này thoát khỏi khốn cảnh, có lẽ còn có thể tiến thêm được một bước!”

Lư Bác lặng lẽ liếc mắt nhìn Tôn chưởng quầy một cái, có vẻ như đang nhàn nhã đọc thoại bản, dảng vẻ không quan tâm đến sự đời.

“Vậy thì tên tiểu nhị kia tất nhiên là có liên quan đến Xích Minh, theo như suy đoán này, có lẽ Tôn chưởng quầy…… Tùy tiện trêu chọc một cường giả như vậy, có phải là quá mạo hiểm rồi không?”

“Bất kể là lão phu có che giấu kỹ như thế nào đi nữa, xong việc này Lư gia chắc chắn sẽ có được lợi ích, tất nhiên sẽ bị dư nghiệt Xích Minh trả thù!”

Lư Bác do dự một lát, nhìn thời gian trên đồng hồ quả quýt bằng vàng kia, rồi nói với đám người quen là có việc tạm thời phải đi.

Ra cửa bước lên xe ngựa, hối thúc mã phu nhanh chóng hồi phủ, Lư Bác đã hạ quyết tâm, thay vì tận mắt nhìn thấy gia tộc dần dần suy vong, chi bằng mạo hiểm một lần.

“Huống chi trong cung còn có tông sư tồn tại, lão phu bỏ ra chút gia sản, cũng có thể mời họ về bảo vệ một đoạn thời gian!”

Đúng lúc này.

Bên tai truyền đến một tiếng thở dài.

“Bần đạo từng giao hảo với tổ tiên nhà ngươi, đáng tiếc a đáng tiếc……”

Tim của Lư Bác đập rộn ràng, thình thịch thình thịch giống như nước sôi trào, bịch một tiếng rồi không hề cảm nhận được chút hơi thở nào nữa.

Một lão quái cả ngàn năm tuổi, muốn giết một người thì đơn giản như ăn cơm uống nước.

Cho dù có là ai đến điều tra nguyên nhân cái chết của Lư Bác, cũng là vì vận công gặp bất trắc, khí huyết chảy ngược phá nát tâm mạch.

Trong lòng Chu Dịch không có bất kỳ chút cảm giác áy náy nào, sống lâu rồi, sau khi có càng nhiều cố nhân xuất hiện trên đời này, cho đến ngàn vạn năm sau, thì tổ tông của họ ngày xưa đều đã từng có giao tình với nhau.

Những chuyện bình thường có thể cười mà đối mặt, không cần kể đến thân phận cao thấp.

Nếu đã làm ra chuyện ác, giống như Lư Bác tính toán bán đứng Xích Minh để lập công, Chu Dịch cũng sẽ ra tay tàn nhẫn.

“Không ai có thể phản bội giai cấp của chính mình, Lư Bác cũng vậy, mà bần đạo cũng thế!”

Chu Dịch cũng không coi mình là một vị Kim Đan chân quân cao cao tại thượng, từ khi bước vào Tu Tiên giới cho đến nay, đã gần một ngàn bảy trăm năm vẫn giữ được tính cách và ý nguyện lúc ban đầu, vẫn là một người dân bình thường như năm đó.

Nếu như gặp được một người ăn mày thú vị ở trên phố, cũng có thể mời hắn uống rượu trò chuyện, thái độ cũng chẳng khác gì đối xử với người tu tiên cả.

Dù sao thì cũng có Trường Sinh Đạo Quả, bất kể là khất cái hay là tu sĩ, trăm ngàn năm sau cũng chỉ còn lại một nắm đất mà thôi.

“Cuối cùng cũng giải quyết xong.”

Trở lại tửu quán.

Ảo ảnh đứng sau quầy đang trò chuyện cùng khách hàng, Chu Dịch sử dụng pháp quyết ẩn thân, lặng yên không một tiếng động đi lên tầng hai.

Góc cửa phòng, hai khách hàng đang nói chuyện phiếm, ánh mắt thì lại nhìn chằm chằm vào cầu thang tầng lầu.

Chu Dịch trầm ngâm một lát, không đi vào bên trong cũng không nghe lén, mà xoay người trở lại tầng một.

“Nhân quả quá nặng, bần đạo chỉ nên bảo vệ một chút là được!”

Lấy ra Côn Luân động thiên từ trong cổ tay áo, hạt châu trong suốt bóng loáng, thần thức đảo qua xác định nhóc con Linh Sâm không có lười biếng, bắt ra một số linh khí ngưng tinh từ bên trong, bắt đầu bố trí trận pháp ở tửu quán.

Hoặc Tâm trận là truyền thừa của Quỷ Vương tông, có thể làm chệch hướng sự nhận thức của thần hồn, cho dù tiên thiên tông sư vào đây điều tra, cũng không thể phát hiện ra điều khác thường.

“Hoặc Tâm trận này tiêu hao rất ít linh khí, chừng đó linh tinh cũng đủ duy trì hơn mười năm, đến khi đó Xích Minh bị huỷ diệt hoặc là lớn mạnh thì cũng chẳng cần bần đạo bảo vệ nữa!”

Chu Dịch bấm đốt ngón tay, mơ hồ có thể phát giác, thời gian mình ở phàm tục không còn nhiều nữa.

Vào đêm.

Tửu quán đóng cửa.

Bạch Thế Ngọc khóa kỹ cửa sổ, thấp giọng nói: “Chưởng quầy, hay là đi lên xem thử?”

Chu Dịch lắc đầu, đổi giọng, vô cùng hóng hớt hỏi: “Vị kiếm khách hồng y kia là nhân tình của ngươi phải không?”

Mặt mày Bạch Thế Ngọc đỏ lên nói: “Chuyện trong giang hồ, làm sao có thể gọi là nhân tình được chứ, đó là hồng nhan tri kỷ!”

“Thằng nhóc con nhà ngươi có quá nhiều hồng nhan tri kỷ!”

Chu Dịch trêu đùa một tiếng, nghiêm nghị nói: “Đã phân phó cho đầu bếp chuẩn bị đồ ăn, ngươi đưa lên đi, ta ở đây trông chừng”

Bạch Thế Ngọc lùi lại hai bước, khom người đi ra.

“Đa tạ chưởng quầy!”

Người của Xích Minh tụ họp ở trên lầu, Chu Dịch ngồi sau quầy đọc thoại bản, cả hai bên không quấy rầy lẫn nhau.

Nửa tháng trôi qua nhanh.

Chiếu thư huỷ bỏ khoa cử của triều đình đã truyền khắp thiên hạ, đám tài chủ rốt cuộc cũng chẳng làm nên động tĩnh gì, ngược lại không ít người đọc sách theo trường phái cũ dám đổ máu vì Tứ Thư Ngũ Kinh.

Bình Luận (1)
Comment
darkstalker8x2 6
darkstalker8x2
Reader
3 Tháng Trước
Truyện nd rất hay nhưng lối hành văn của tác giả làm người đọc khó theo dõi, nhưng đoạn đối thoại dài giữa các nhân vật thì ko biết ai đang nói ai đang nghe luôn, những đoạn chuyển diễn biến tình tiết thì toàn bị ăn mất phần đâu, làm ngta ko bắt kịp nội đúng tác giả đg muốn truyền đạt ở đây là gì, còn phần dịch thì hẳn là dịch giả dùng AI để dịch luôn, lủng củng vcl, đọc mà rối hết cả não.
Trả lời
| 0