Bên ngoài cửa cung thường xuyên có người đâm đầu vào tường liều mạng can gián, nhưng rồi chỉ thêm một cái xác mà thôi!
Hôm nay.
Trong Hửu Gian tửu quán.
Chu Dịch cười tủm tỉm tiếp đón khách hàng, nghe đám tài chủ mạnh miệng kêu gào, chỉ cảm thấy rất thú vị.
Triều đình chèn ép đám tài chủ, bọn họ không dám phản kháng. Những thế gia mới kỳ thị bọn họ, bọn họ cũng không dám phản kháng. Nghe nói bá tánh phản kháng sự bóc lột của xưởng chủ, mà đám tài chủ này lại đứng một bên hóng chuyện cười nhạo.
Sau này một ngày nào đó dân chúng tự mình làm chủ, thì đám tài chủ này sẽ bắt đầu dùng bản lĩnh gia truyền, viết văn chương biểu đạt sự bất mãn.
“Chuyện thú vị như này, người khác chỉ có thể tìm thấy trong sử sách, bần đạo lại có thể được chứng kiến tận mắt, nghe thấy tận tai!”
Chu Dịch cảm thấy tiếc nuối, kiếp trước học hành kém cỏi, đã quên mất nguyên lý của máy ảnh rồi, nếu không có thể chụp ảnh để lưu niệm, mấy trăm năm sau thì nó sẽ trở thành ký ức lịch sử quý giá.
Thật ra thì pháp thuật lưu lại hình ảnh cũng không khó, đáng tiếc sau này cũng sẽ không ai tin vào nó, giống như áo đen đi đêm mà thôi.
Chu Dịch đang cân nhắc, có cần phải dùng vài năm để chế tạo ra máy ảnh, hay là bỏ tiền ra để nhờ thợ thủ công nghiên cứu, thì đột nhiên trong lòng sinh cảm ứng.
“Đây là? Chẳng lẽ là vật phong ấn của đám lão quái kia sao?”
……
Lầu hai.
Những thành viên cốt cán của Xích Minh tiến hành bàn bạc hơn một tháng, rốt cuộc cũng đã định ra phương hướng phát triển tiếp theo, sau này nên làm cái gì, mục tiêu vv đều có sự nhận thức rõ ràng.
Sau khi hội nghị kết thúc, thì tiến hành công việc cuối cùng.
Bạch Thế Ngọc lấy ra bản gốc của sách Đại Đồng từ trong lòng, từ sau khi có được sách tiên Côn Luân, đã khắc bản mấy trăm quyển sách phân phát ra ngoài.
“Ở trang cuối của sách tiên có một trận pháp cấm chế, ta đã đến Bạch Vân Quan tìm đọc những tác phẩm kinh điển của Tiên Hiền, tên của nó chính là như vậy, đem vật cứng nhất trên đời đặt vào giữa trận pháp, có thể mở được tiên môn!”
Thẻ tre mở ra, để lộ ra trận đồ nằm ở trang cuối của sách Đại Đồng.
Phần nội dung được sao chép từ trong sách Đại Đồng chỉ có phần phía trước, và đã được dịch thành ngôn ngữ hiện tại, không công bố ra bên ngoài chuyện Côn Luân tiên cảnh.
Thứ nhất đương nhiên là vẫn còn nghi vấn, nhân gian bây giờ đã không còn tin vào tiên thần, tín đồ của hai giáo Phật Đạo chỉ coi họ như là nơi để gởi gắm tâm linh.
Thứ hai là xuất phát từ sự thận trọng, Võ Đế tiền triều, Đại Chu thái tổ đều tự xưng là đệ tử của Côn Luân, nếu như Xích Minh công bố rằng mình có được truyền thừa từ Côn Luân, tất nhiên sẽ bị triều đình bao vây tiễu trừ không nhân nhượng.
“Bất kể là thật hay là giả, dù sao cũng phải thử một lần.”
Người đang nói chuyện chính là hiệp khách áo tơi, minh chủ của Xích Minh, lấy ra một khối thiên thạch từ trong lòng, màu đen sì chỉ to bằng cỡ nắm tay.
“Mảnh thiên thạch này là do tổ tiên ta đánh cá vớt được, muốn rèn nó thành thần binh, kết quả là nung nóng nó bảy ngày bảy đêm cũng không thể làm nó tan chảy được!”
Nói rồi đặt mảnh thiên thạch vào chính giữa trận pháp, chờ một lát, không phát hiện bất kỳ phản ứng nào, hơi thất vọng thu hồi mảnh thiên thạch.
Côn Luân tiên cảnh, qua hai triều truyền bá, dường như đã có giả thuyết về thiên mệnh!
Rồi sau đó những người khác liên tục lấy ra những thứ đồ mà mình sưu tầm được, đủ loại kim loại quý hiếm như vàng bạc đồng thiết vv, cũng có khoáng thạch thiên nhiên hiếm có, hoặc là một loại gỗ nào đó vô cùng rắn chắc.
Mỗi loại đều cứng rắn vô cùng, lửa đốt không hư, nước ngâm không tan.
Đáng tiếc là chẳng loại nào có thể mở được trận pháp, thế cho nên mọi người nghi ngờ, rốt cuộc thì trận pháp này có phải là một âm mưu hay không.
“Bần đạo cũng thử xem.”
Người đang nói chuyện chính là tên đạo sĩ đoán mệnh kia, từ trong lòng lấy ra một hạt châu màu xám, hình cầu xù xì, ném vào trong dòng sông thì nó sẽ trở thành một hòn đá cuội vô cùng bình thường.
“Thứ đồ này là do tổ sư chúng ta lưu lại, năm đó tổ sư được kỳ nhân truyền thụ Tiểu Diễn Thần Số, lúc còn nổi danh, có biệt danh là Thần Tiên Sống!”
“Khi tổ sư chúng ta đi ngang qua Vân Châu, chỉ điểm cho một gia đình nhà nông đến Bắc Cương tránh kiếp nạn, được trả công bằng viên thạch châu kỳ dị này. Truyền thừa đến nay đã được gần ba trăm năm, mấy đợi người trôi qua, chưa hề có một vết trầy xước nào.”
Đạo sĩ đoán mệnh giới thiệu một phen, rồi đặt viên thạch châu vào trung tâm của trận pháp, cũng chẳng cho rằng nó thật sự có thể mở ra tiên môn.
Ong!
Trận pháp xuất hiện linh quang, từ mỏng manh đến loá mắt, ánh lên trên vách tường, chậm rãi hóa thành một cánh cửa có ánh sáng ngũ sắc luân chuyển.
“Đây là?”
“Côn Luân tiên môn!”
“Trên đời thật sự có tiên nhân!”
“Ồ……”
Những tiếng kinh hô vang lên, sau một hồi mới dần dần lắng xuống.
Đạo sĩ đoán mệnh nói: “Minh chủ, hay là ngài đi vào bên trong xem thử? Bần đạo vừa mới bấm đốt tính toán, có lẽ sẽ không có nguy hiểm!”
“Đằng sau cánh cửa tiên môn tất nhiên đại cơ duyên, tương lai chưa biết chừng có thể trở thành Võ Đế, Thái Tổ thứ hai .”
Hiệp khách áo tơi nói: “Nhưng mà không phải ta mở được cánh cửa này, có nghĩa là vô duyên với tiên cảnh, nếu như xông bừa vào, chọc giận tiên nhân, chẳng phải là lãng phí cơ duyên lớn hay sao?”
Những người còn lại người sôi nổi gật đầu, bọn họ có thể tụ họp bên nhau thoát khỏi sự áp bách đẫm máu của triều đình, thì đã trải qua hàng ngàn thử thách và kiếp nạn.
Hiệp khách áo tơi nói: “Đạo sĩ, ngươi cứ đi vào trong xem thử một lần, chúng ta giúp ngươi canh giữ ở bên ngoài. Nhớ là thỉnh giáo tiên nhân nhiều một chút, cho dù không được ban thưởng bảo vật, cũng phải học được một thân võ đạo cường hãn!”
“Được, nhất định không phụ sự kỳ vọng của minh chủ .”
Đạo sĩ đoán mệnh không hề do dự hay chối từ, lỡ đâu thời gian mở cửa tiên môn có hạn, như vậy thì sẽ lãng phí mất vật tổ truyền.
Nhấc chân rảo bước đi vào tiên môn, như xuyên qua một màn nước, đột nhiên biến mất không thấy đâu.
“Tiên môn vẫn chưa đóng lại?”
Hiệp khách áo tơi kinh ngạc một tiếng, thương nghị cùng mọi người một lát, theo thứ tự từng người tiến vào bên trong.
Một lát sau.
Tiên môn chậm rãi khép lại, khôi phục lại vách tường vốn có, trong phòng không có một bóng người.
Chu Dịch hiện hình, bắt lấy viên thạch châu xám xịt vào trong tay, thần thức thăm dò nhiều lần, không phát hiện bất kỳ dấu vết nào.
“Cũng không biết là lão quái vật nào nữa!”