Côn Luân động thiên.
Linh quang lấp lánh, đạo sĩ Đoán mệnh rớt xuống mặt đất.
Ngẩng đầu nhìn thấy thông thiên thần mộc, cùng với tiểu đạo đồng ngủ gà ngủ gật dưới tàng cây, đối chiếu với những gì được kể trong truyền thuyết ở thế tục.
“Đây là Kiến Mộc? Theo như truyền thuyết thì trèo lên cây Kiến Mộc là có thể tiến vào thế giới tiên thần!”
Đạo sĩ đang muốn tiến lên nhìn xem, lại nhìn thấy hơn mười luồng linh quang lấp lánh, đám người hiệp khách áo tơi lần lượt tiến vào động thiên.
“Minh chủ, các ngươi cũng vào được đây sao?”
“Tiên nhân vẫn chưa đóng cửa sao.”
Hiệp khách áo tơi đánh giá Côn Luân tiên cảnh, khắp nơi đều là một trắng xoá, sương mù phun trào, khi hít thở cảm thấy khí tức huyền diệu tiến vào tạng phủ kinh mạch, khí huyết lập tức trở nên mạnh mẽ hơn một chút.
“Không hổ là tiên cảnh, hít thở mà có thể trở nên mạnh mẽ!”
Nhóc con Linh Sâm nghe thấy lời bàn tán, chậm rãi mở mắt ra, ngáp một cái nói.
“Các ngươi tới không đúng lúc rồi, tiên trưởng đang bế quan tiềm tu, các ngươi có thể ở chung quanh đây để tu hành, đến Tàng Thư Các lĩnh ngộ điển tịch, có chuyện gì thắc mắc thì đến hỏi bần đạo.”
Hiệp khách áo tơi khom người nói: “Vị tiên trưởng này, không biết phải xưng hô như thế nào?”
“Bần đạo là linh sâm, nhưng không đảm đương nổi hai chữ ‘tiên trưởng’.”
Nhóc con Linh Sâm nghe thấy hai tiếng tiên trưởng, mặt mày vui vẻ hẳn lên đến mắt thường cũng có thể nhận ra được, nói: “Tiểu bối mày rậm mắt to này, trông có vẻ có khí vận, tương lai có thể thành đại sự!”
“Đa tạ tiên trưởng khích lệ, tiểu bối là Diệp Vân.”
Diệp Vân có thể từ một ngư dân bình thường đạt đến vị trí hiện tại, sớm đã biết được cách nhìn mặt đoán ý, cung kính nói: “Xin được thỉnh giáo Linh Sâm tiên trưởng, tiên nhân bế quan mất bao lâu?”
“Các ngươi có lẽ là không đợi được đến lúc đó đâu.”
Nhóc con Linh Sâm nói: “Tiên trưởng bế quan, ngắn thì mấy chục năm đến cả trăm năm, dài thì mấy trăm năm cho đến hơn một ngàn năm.”
Mọi người nghe vậy lộ vẻ thất vọng, nhưng mà nghĩ lại thì, được vào trong Côn Luân đã là thiên đại cơ duyên rồi.
Xích Minh có được cái thiên mệnh này, tương lai nhất định có thể xây dựng được sự nghiệp lớn!
“Các ngươi có thể ở Côn Luân sơn tu hành một năm, những sương phòng hai bên trái phải đạo quan đều có thể nghỉ chân, chớ làm ồn ào ầm ĩ, còn về phần ăn uống thì tự mình nấu.”
Nhóc con Linh Sâm lấy nồi chén gáo bồn, mười mấy túi gạo và mì thịt đồ ăn từ trong cổ tay áo.
“Ăn hết thì lại kiếm bần đạo lấy thêm, đừng tiết kiệm, vốn dĩ có thể được ăn linh mễ, nhưng tại vì một thằng cha vô tích sự mà các ngươi chỉ có thể đồ ăn của người phàm.”
“Đa tạ tiên trưởng!”
Mọi người khom người thi lễ, rồi ngồi lại thương nghị với nhau một lát, những người không hứng thú với võ đạo thì phụ trách học thuộc điển tịch, còn đám người Diệp Vân, Bạch Thế Ngọc thì ngày đêm tinh tu võ đạo.
Một năm khổ tu trôi qua nhanh.
Từ trước đến nay, nhóc con Linh Sâm chưa từng được nhìn thấy nhiều người như vậy, hơn nữa không có Chu Dịch quản thúc, tính tình của nó hoạt bát hơn rất nhiều.
Hôm nay.
Sau khi mọi người kết thúc việc luyện võ gần cây Kiến Mộc, ngồi xếp bằng chung quanh nhóc con Linh Sâm, nghe nó kể những chuyện thú vị thời Thượng Cổ.
Tu Tiên giới vốn dĩ tách khỏi phàm tục, đã bị mai một hơn chín trăm năm, dưới trần gian đã qua mấy chục đời người, trong mắt những người bình thường thì đã là những chuyện đặc biệt thời Thượng Cổ.
Nhóc con Linh Sâm kể chuyện nửa thật nửa giả, kể về Côn Luân như là tổ mạch ở Cửu Châu, thêm thắc thêm rất nhiều tình tiết trong thoại bản, nghe như là chuyện cổ tích thần tiên, huyền diệu phi phàm.
Trong đó có năm thành viên Xích Minh cầm trong tay bút vở, ghi chép lại từng câu từng chữ.
Tương lai sau này Xích Minh thành đại sự, thì những thứ này sẽ trở thành truyền thừa căn cơ!
Nhóc con Linh Sâm khoác lác nói: “Tuy rằng Đan Đỉnh Tông không bằng Côn Luân, nhưng nó cũng là đại giáo vạn năm tuổi, muốn vào tông môn thì phải vượt qua thử thách ảo cảnh. Bên trong ảo cảnh trải nghiệm đủ thứ cám dỗ, một khi sa chân vào sẽ đánh mất tiên duyên……”
“Tiên trưởng, hình như câu này vãn bối đã từng nghe ở đâu đó.”
Bạch Thế Ngọc vò đầu bứt tai nói: “Mấy năm trước có đọc thoại bản, trong một quyển sách có tựa là《 Tam Anh truyện 》, nội dung bên trong cũng viết như vậy.”
“Đó là đương nhiên, ngươi có biết tác giả của sách này là ai không?”
Mỗi lần nhóc con Linh Sâm nghe thấy hai từ ‘tiên trưởng’, đều không kìm chế được mà cảm thấy sung sướng, cười giải thích nói: “Thanh Tịnh chân quân cũng không phải là phàm nhân, mà là tu sĩ đắc đạo chân chính, người này tính tình điềm đạm, nhưng lại thích thoại bản của nhân gian, quyển sách đó là do chính tay hắn viết.”
Diệp Vân hỏi: “Tiên trưởng, cho nên trên đời này thực sự có loại trận pháp thử thách như vậy sao?”
“Đó là tất nhiên.”
Nhóc con Linh Sâm nói: “Chỉ riêng thuật Luyện Tâm, trong đạo tạng của Tàng Thư Các ghi chép lại không dưới trăm loại, bần đạo có thể tạo ra nó bất kỳ lúc nào.”
Diệp Vân trầm mặc một lúc lâu, khom người nói: “Vãn bối thỉnh cầu tiên trưởng thi pháp Luyện Tâm!”
“Thuật Luyện Tâm không thể so với những pháp thuật bình thường, nó công kích vào sâu trong thần hồn,hiệu quả của nó phụ thuộc vào linh hồn mạnh hay yếu, đối với phàm nhân mà nói thì khó khăn gấp trăm lần tu sĩ.”
Nhóc con Linh Sâm buồn bã nói: “Năm đó có bao nhiêu tán tu với thiên phú dị bẩm, lòng thành cầu đạo vững như bàn thạch, kết quả ngã xuống bởi vì thuật Luyện Tâm. Nếu như không vượt qua được thử thách, tuy không xuất hiện những thương tổn về mặt thân thể, nhưng……”
“Vãn bối xuất thân là ngư dân, vốn dĩ muốn cầu công lý cho bá tính.”
Diệp Vân khí phách nói: “Hiện giờ có được sách tiên Côn Luân, mong ước thế gian được bình đẳng, sự khó khăn của chuyện này có thể sánh bằng thay đổi thế gian, nếu không thể vượt qua thử thách Luyện Tâm, tự nguyện từ bỏ vị trí minh chủ”
“Minh chủ!”
“Diệp đại ca!”
Mọi người nghe vậy kinh hãi, Xích Minh là do một tay Diệp Vân thành lập, có thể sánh bằng tổ sư khai tông.
“Đừng khuyên can nữa.”