Diệp Vân nói: “Xin tiên nhân thi pháp!”
“Có chí khí! Phàm nhân có thể vượt qua thử thách Luyện Tâm trận pháp, trong trăm ngàn người chưa được một người, bần đạo sẽ ban ngươi một phần cơ duyên!”
Nhóc con Linh Sâm vỗ tay tán thưởng, lấy trận bàn từ trong cổ tay áo ra, bố trí chung quanh Diệp Vân, tay bắt pháp quyết kích hoạt trận pháp cấm chế.
Bên trong trận pháp.
Trước mắt Diệp Vân tối sầm, mở mắt ra thì đang ở trên biển, bên tai truyền đến tiếng thúc giục của phụ thân.
“Vân nhi, Hải Long Vương sắp đến rồi, nhanh lên bờ nào.”
“Dạ.”
Diệp Vân dạ một tiếng, cảm thấy hình như mình đã quên mất một thứ gì đó, nhưng có làm thế nào cũng không nghĩ ra được.
Bên ngoài.
Mọi người chỉ nhìn thấy linh quang bao phủ, Diệp Vân ngồi xếp bằng trong đó, thần sắc không ngừng biến hóa.
Nghi hoặc, kinh sợ, hối hận, ủ rũ, đắc ý, thậm chí là tham lam……
Ước chừng sau một canh giờ.
Ánh sáng của trận pháp dần dần tắt lịm, Diệp Vân chậm rãi mở hai mắt, các loại ký ức hiện lên, trên mặt lộ ra vẻ vui sướng.
“Đa tạ tiên trưởng chỉ giáo.”
Luyện Tâm trận nhìn thì giống như là một ảo cảnh, mê hoặc tâm thần, trải qua đủ loại thử thách, trong đó có không ít những điều cám dỗ và khó khăn mà Xích Minh phải đối mặt sau khi trở nên lớn mạnh hơn, lúc này ngẫm nghĩ lại thì lại có nhiều tính toán hơn.
“Ngươi lại thật sự vượt qua rồi!”
Mặt nhóc con Linh Sâm lộ vẻ kinh ngạc, nó thật sự không cho rằng người phàm có thể vượt qua thử thách Luyện Tâm, nên phun ra một ngụm khí màu xanh lá vào người Diệp Vân.
Khí tức màu xanh đi vào trong cơ thể của Diệp Vân, phát ra sinh cơ cuồn cuộn, tất cả những bệnh tật trong cơ thể đều biến mất.
Diệp Vân chỉ cảm thấy khoan khoái hơn bao giờ hết, như được trẻ ra mười mấy tuổi, khí huyết được sinh cơ thúc đẩy tập trung vào đan điền, ầm ầm ngưng tụ thành khiếu huyệt.
Như vậy vẫn chưa kết thúc, sinh cơ chảy xuôi khắp người, ngưng tụ liên tiếp sáu khiếu huyệt mới tan biến.
“Cảm tạ tiên trưởng!”
Nhóc con Linh Sâm gật đầu nói: “Sau này chớ phụ đoạn tiên duyên này.”
Bạch Thế Ngọc thò mặt ra nói: “Tiên trưởng, ta có thể thử thách Luyện Tâm một lần được không?”
Nhóc con Linh Sâm nói: “Những người khác thì còn chưa biết được, nhưng ngươi thì chắc chắn không thể vượt qua thử thách được.”
Bạch Thế Ngọc vẫn không muốn tin, sau khi bị hắn vứt cả liêm sỉ mà năn nỉ ỉ ôi, cuối cùng hắn cũng được bước vào trận pháp Luyện Tâm, kết quả sau nửa canh giờ đã thét lên một tiếng chói tai rồi bừng tỉnh.
Diệp Vân hiếu kỳ nói: “Thế Ngọc đã trải qua chuyện gì vậy?”
Sắc mặt Bạch Thế Ngọc đỏ lên, ấp úng kể lể không rõ ràng, chỉ nói là bị thất bại trong gang tấc.
Nhóc con Linh Sâm cười hắc hắc nói: “Nhóc con nhà ngươi có quá nhiều hồng nhan tri kỷ, kiếp đào hoa vận vào người, rồi sẽ có một ngày bị lật thuyền, rơi xuống nước!”
“Ha ha ha!”
Mọi người nghe thấy vậy cười to, vô cùng hâm mộ Bạch Thế Ngọc, rồi lại lên tiếng khuyên bảo coi đó như là một bài học.
Nữ tử áo đỏ mày liễu dựng ngược, đè chuôi kiếm liếc mắt nhìn vào giữa hai chân của Bạch Thế Ngọc, thở dốc vài tiếng cuối cùng vẫn kiềm chế cơn giận, khom người nói: “Tiên trưởng, vãn bối cũng muốn thử Luyện Tâm một lần!”
Bạch Thế Ngọc nghe vậy sắc mặt xanh lè, muốn ngăn cản nhưng lại không thể nói ra được lý do.
Vẻ mặt của nhóc con Linh Sâm quỷ dị, nó đã nhìn thấy được, bên trong ảo cảnh, nữ tử phẫn nộ chém liên tục ba bốn năm sáu bảy nhát, trực tiếp hù cho Bạch Thế Ngọc chạy khỏi Luyện Tâm trận pháp.
Nhìn trộm chuyện xấu của người ta, đúng thật là quá thú vị!
“Có thể, mọi người lên hết đi, ai cũng có thể Luyện Tâm.”
Nữ tử áo đỏ ngồi xếp bằng giữa trận pháp, chau mày, một lát sau lại giận dữ, rồi thất vọng, trải qua đủ loại ảo cảnh, ấy vậy mà có thể bình yên vượt qua thử thách.
“Thú vị, thú vị!”
Nhóc con Linh Sâm có thể là nam nhân mà cũng có thể là nữ tử, tiểu đạo đồng chỉ là hình dáng do thuật pháp biến hóa mà thành, cho nên chưa bao giờ có suy nghĩ về tình yêu gì đó, nhìn thấy những lựa chọn khác nhau trong cùng một hoàn cảnh của Bạch Thế Ngọc và nữ tử áo đỏ kia, dừng như cũng đã lĩnh ngộ được gì đó.
Cỏ cây yêu tinh tu hành, cần phải trải nghiệm hồng trần mới có thể ngộ đạo.
Trong thoại bản, chuyện thư sinh nghèo và yêu quái yêu nhau cũng không phải là tin đồn vô căn cứ, đương nhiên cũng có những cách thức tu hành nhanh hơn, ví dụ như cắn nuốt linh hồn.
“Đa tạ tiên trưởng.”
Nữ tử áo đỏ cảm ứng được sinh cơ cuồn cuộn trong cơ thể, khí huyết ngưng tụ thành mấy khiếu huyệt, mà điều càng khiến cho người ta vui mừng hơn chính là da thịt như ngọc, mắt ngọc mày ngài càng thêm chấn động lòng người, càng có thêm lòng tin có thể đánh bại lũ tiểu yêu tinh kia!
Rồi sau đó tất cả thành viên của Xích Minh thay phiên nhau tham gia thử thách Luyện Tâm, kết quả phần lớn đều thất bại, cũng không phải là vì bọn họ không chịu được sự tra tấn đau đớn, ngược lại là chìm đắm trong sự cám dỗ của thành công.
Nhóc con Linh Sâm cũng không keo kiệt, thưởng hết cho năm người vượt qua thử thách.
Người mù chỉ cảm thấy hai mắt đau đớn như bị kim đâm, chảy ra hai hàng huyết lệ, như có con kiến đang bò trong hốc mắt, cho dù đã vượt qua thử thách Luyện Tâm cũng không chịu đựng được mà kêu la thảm thiết thành tiếng.
Tinh thần không khuất phục trước cực hình, không đồng nghĩa với việc thân thể không cảm nhận được sự đau đớn!
Hồi lâu sau.
Người mù cảm thấy cơn đau biến mất, cả người nằm trên mặt đất, chậm rãi mở hai mắt nhìn thấy trời xanh mây trắng, dụi nhẹ hai mắt vài lần xác định không phải ảo giác, vội vàng đứng dậy bái lạy.
“Cảm tạ tiên sư!”
“Chỉ là một việc nhỏ mà thôi.”
Nhóc con Linh Sâm cũng không đối xử khác biệt, với sâm khí vạn năm trong cơ thể nó, thì chuyện hồi sinh thân xác chỉ là chuyện bình thường.
……
Một năm sau.
Tại Hửu Gian tửu quán.
Chu Dịch cạch cạch đánh bàn tính, tính toán lợi nhuận của ngày hôm nay.