Ta Trường Sinh Bất Tử Ở Tu Tiên Giới (Bản Dịch Full)

Chương 322 - Chương 322 - Ảo Trận Luyện Tâm (3)

Chương 322 - Ảo trận Luyện Tâm (3)
Chương 322 - Ảo trận Luyện Tâm (3)

Ba năm ngắn ngủn trôi qua, cảm nhận rất rõ ràng rằng đám tài chủ càng trở nên keo kiệt, không thể so sánh được với vẻ hào hoa xa xỉ của lúc ban đầu.

Người có sự thay đổi lớn nhất chính là Lư gia, năm trước Lư Bác đột tử, mấy nhà trong tộc đấu đá với nhau lợi hại, cuối cùng thế gia ngàn năm cũng sụp đổ.

Đại phòng vẫn là tài chủ, dựa vào tài sản của tổ tông mà sống qua ngày, nhị phòng tam phòng thì đi theo những thế gia mới, còn những người khác thì tan đàn xẻ nghé, mang theo vàng bạc tài sản của tổ tiên đến những nơi khác trong Đại Chu khai chi tán diệp.

“Biện pháp như vậy, có lẽ là nội bộ Lư gia đã thương lượng với nhau rồi quyết định, tộc nhân rải rác khắp nơi, làm gì thì làm cũng có thể giữ được truyền thừa!”

Chu Dịch khẽ lắc đầu, thế gia ngàn năm trải qua bao nhiêu mưa gió, trải qua bao nhiêu thời đại, sớm đã có rất nhiều thủ đoạn đối phó với sự thay đổi của triều đại.

Bây giờ nhìn những thế gia mới nổi đắc ý, cũng giống như đám huân quý năm xưa khi Đại Càn mới lập nước, đám huân quý năm xưa khi Khánh quốc mới lập nước vv, mấy trăm năm rồi một ngàn năm sau thử nhìn lại, vẫn là huyết mạch của thế gia còn được nối tiếp.

Dương Lực quét sạch mặt đất, bàn ghế xếp chỉnh tề, khom người thi lễ nói.

“Chưởng quầy, ta đi trước đây.”

“Nghỉ ngơi một lát.”

Chu Dịch tay bắt pháp quyết, cười nói: “Hôm nay vận may của ngươi đến rồi, có lẽ là một cơ duyên không nhỏ.”

Dương Lực biết được Tôn chưởng quầy là một kỳ nhân, lại là ân nhân của Dương gia, dựa vào việc bán đậu phộng và đậu thì là, nuôi sống anh chị em trong nhà, nên nghe lời hắn đứng lại.

Chu Dịch hỏi: “Bán báo mấy năm, có biết chữ không”

Dương Lực gật đầu nói: “Cũng biết được nhiều chữ, nhưng viết chữ không được tốt lắm.”

Chu Dịch nói: “Như thế rất tốt, sau này cho dù có khó khăn hay thành đạt, đừng quên học hành.”

“Xin ghi nhớ lời chưởng quầy dạy bảo.”

Dương Lực khom người đồng ý, nghe câu này có chút kỳ lạ, giống như lời phụ thân dặn dò lúc lâm chung vậy.

Lúc này.

Bạch Thế Ngọc, người mù và đầu bếp, từ trên lầu bước xuống, ba người khom người thi lễ, nói:

“Cảm tạ chưởng quầy bảo vệ!”

Chu Dịch xua tay nói: “Không sao, đã mở tửu quán, thì phải có nhiệm vụ đảm bảo sự an toàn của khách hàng.”

Bạch Thế Ngọc giải thích nói: “Minh chủ vốn định tự mình đến cảm tạ, nhưng ta cản lại, nói chưởng quầy không thích phàm trần, chớ kéo ngài vào.”

“Vẫn là ngươi hiểu ta!”

Chu Dịch nhìn Bạch Thế Ngọc một cái thật chăm chú, nói: “Mấy ngày nay, bần đạo có chút lĩnh ngộ, dự định bế quan tiềm tu, đúng lúc các ngươi đã quay lại, sau này tửu quán giao cho ngươi xử lý.”

Bạch Thế Ngọc nhíu mày nói: “Chưởng quầy, nếu Xích Minh làm liên lụy đến ngươi, chúng ta sẽ đổi nơi khác hội họp……”

“Thật sự là phải bế quan!”

Chu Dịch nói: “Không lâu trước đây gặp lại một người bạn cũ, phải tiễn hắn một đoạn đường, tạm thời không thể quay lại.”

“Vậy từ chối thì bất kính.”

Bạch Thế Ngọc chắp tay nói: “Tạm thời ta sẽ trông coi tửu quán, đợi chưởng quầy trở về, lập tức trả lại cho ngài!”

“Như vậy đi.”

Chu Dịch ấy một miếng ngọc bội có hoa văn đám mây từ trong lòng ngực, cạch một cái bẻ làm đôi, nói: “Ngày sau lấy cái này làm tín vật, phối phương của Lê Hoa Bạch ở trong quầy, còn có cả sổ sách nữa.”

Dứt lời cũng không do dự, bước ra ngoài nhún người nhảy lên biến mất trong bóng đêm.

“Tôn chưởng quầy thật sự là thế ngoại kỳ nhân!”

Bạch Thế Ngọc cẩn thận cất miếng ngọc bội đi, quay đầu nhìn về phía Dương Lực, cười hỏi.

“Bạn nhỏ Dương, có hứng thú gia nhập Xích Minh không?”

……

Mấy tháng sau.

Mấy trăm vạn dặm sâu trong Đông Hải.

Trên một hòn đảo nhỏ không tên.

Chu Dịch lấy viên thạch châu đen thui ra, từ sau khi có được nó thì vẫn luôn nghiên cứu, mỗi đêm trở về động thiên tu hành đều thi triển hắc vu chú thuật.

“Màu sắc đã có chút nhạt đi, nhưng vẫn không nhìn thấy rõ tình hình cụ thể bên trong!”

“Vật phong ấn này hơn xa bảo châu của Long Hoàng, rất có khả năng không phải là những yêu hoàng khác, có lẽ là một lão quái vật Hóa Thần nào đó……”

Đã đọc hết vạn cuốn đạo tạng, Chu Dịch rất am hiểu về phương pháp tự phong ấn này, thuật pháp này có nguồn gốc từ truyền thừa thời Thượng Cổ, ngoài việc tiêu hao rất lớn ra, thì không còn bất kỳ khuyết điểm nào cả, có thể nói là một diệu pháp tránh kiếp!

Như viên thạch châu đen xì này, nghiền không vỡ, đập không nát, đến ngay cả Hóa Thần lão tổ cũng chẳng còn cách nào khác, chỉ có chờ đợi phong ấn tự động tan biến.

Hóa Thần lão tổ không giống như Chu Dịch, có thể có được tuổi thọ vô hạn để thi triển hắc vu chú thuật. Vì vậy cho nên nếu như có mang theo bên người từ từ chờ đợi, kết quả sau ba năm ngàn năm trôi qua thì bản thân mình đã thọ tẫn đạo tiêu trước rồi.

Khi Tu Tiên giới còn tồn tại, có thể cất giữ vật này trong tông môn, chờ đến khi phong ấn tan biến thì sẽ nhân cơ hội mà giết chết kẻ đó.

Nhưng trong thời kỳ Mạt Pháp này thì đến ngay cả tông môn cũng đã biến mất, vậy thì biện pháp duy nhất này cũng không thể thực hiện được!

“Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có một khắc tinh như bần đạo này thôi! Đám lão quái vật kia, kẻ nào kẻ nấy đều rất khôn khéo, đáng lẽ ra phải trốn rất kỹ ở trong Cửu Châu, nhưng hết người này đến người khác rơi vào tay bần đạo, chẳng lẽ là báo ứng sao?”

Chu Dịch ngẩng đầu nhìn nhìn trời, khẽ lắc đầu, bố trí trận pháp cấm chế dày đặc, đặt thạch châu vào chính giữa.

Đến một nơi cách xa ngàn dặm.

Cũng làm như năm xưa chú sát Long Hoàng, liên tục không ngừng thi pháp nguyền rủa, tế đàn Quỷ Thần được uẩn dưỡng bởi tuổi thọ vô tận càng ngày càng trở nên sinh động.

Khặc khặc khặc những tiếng cười ma quái, tựa như Quỷ Thần hiện thế.

Chớp mắt một cái mà mười lăm năm trôi qua, thạch châu xám xịt biến thành trạng thái bán trong suốt, thấp thoáng có thể nhìn thấy được bóng người bên trong.

Chu Dịch cẩn thận quan sát hình dáng của đạo bào, đối chiếu với những ghi chép trong đạo tạng, dường như có thể đoán được kẻ đang tự phong kia là ai.

“Nhất Khí tông, Nguyên Linh Thiên Quân!”

Bình Luận (1)
Comment
darkstalker8x2 6
darkstalker8x2
Reader
3 Tháng Trước
Truyện nd rất hay nhưng lối hành văn của tác giả làm người đọc khó theo dõi, nhưng đoạn đối thoại dài giữa các nhân vật thì ko biết ai đang nói ai đang nghe luôn, những đoạn chuyển diễn biến tình tiết thì toàn bị ăn mất phần đâu, làm ngta ko bắt kịp nội đúng tác giả đg muốn truyền đạt ở đây là gì, còn phần dịch thì hẳn là dịch giả dùng AI để dịch luôn, lủng củng vcl, đọc mà rối hết cả não.
Trả lời
| 0