Hóa Thần Thiên Quân!
Căn cơ cuối cùng của hai đạo Chính Ma trong Tu Tiên giới, cho dù già nua sắp chết, thì cũng hơn xa Nguyên Anh bình thường.
Năm đó khi luận bàn với Tiêu Thiết Trụ ở Xuân Phong Lâu, đã biết được Chân Dương Ma Tôn ngang nhiên đánh sụp Tiểu Đan Sơn, và cũng đã xác nhận Thiên Quân của Đan Đỉnh Tông đã tọa hóa.
Vừa là thèm muốn thiên tinh thạch, lại thăm dò Đan Đỉnh Tông!
“Dựa theo ghi chép trong đạo tạng, Hóa Thần còn được gọi là nguyên thần, được hợp thành từ ba nguyên tố là tinh, khí, thần, nó giống như những sinh mệnh độc lập, có thể tùy tiện ngao du trong hư không. Sau này cũng có thể hợp nhất lại cùng thân thể, gọi là tu hành đại viên mãn, đột phá Phản Hư!”
“Điều mạnh nhất của Hóa Thần cảnh chính là có thể khống chế sơ bộ sức mạnh của thiên địa, khi sử dụng pháp thuật độn quang vv sẽ không tiêu hao pháp lực trong cơ thể, mà lấy trực tiếp từ linh khí của thiên địa……”
Suy nghĩ đến đây, Chu Dịch không nhịn được mà mỉm cười.
“Hiện giờ trời đất này, chẳng còn lấy một tia linh khí, Hóa Thần thì đã làm sao chứ?”
“Thứ duy nhất cần cẩn thận chính là Thái Thanh thần phù, pháp bảo này tất nhiên là sẽ phong ấn theo cùng với Nguyên Linh, có lẽ còn giữ được vài phần uy lực!”
Để chắc chắn rằng không có gì bất ngờ xảy ra, Chu Dịch lại lùi sâu vào trong Đông Hải một trăm vạn dặn nữa.
Biển xanh bát ngát, vô số đảo nhỏ đan xen nhau, không còn bất kỳ dấu vết nào của nhân loại nữa, hoang vu, cô quạnh……
Tìm một hải đảo có diện tích rộng lớn, lấy ra hết tất cả những trận bàn vốn có của mình, bố trí trùng trùng điệp điệp cấm chế, chỉ riêng việc bố trí đã mất hơn mười lăm năm thời gian.
Chu Dịch thi pháp thúc giục Phân Kiếm Quang, trảm vào trên trận pháp, không có bất kỳ vết sức mẻ nào.
“Thái Thanh thần phù có tác dụng phụ trợ, còn hiệu quả sát phạt thì lại thua xa Phân Kiếm Quang, trận pháp như thế này đã đủ phong ấn chặt Nguyên Linh. Huống hồ, cho dù để hắn đào thoát được, cùng lắm thì trốn ở hải ngoại mấy trăm năm là được!”
“Thời đại Mạt Pháp, không có Thiên Tiên linh căn nuôi dưỡng linh khí, Hóa Thần chân quân cũng chỉ có thể tuyệt vọng mà chết đi!”
Đường tiến và đường lùi đều đã chuẩn bị xong, Chu Dịch lấy Quỷ Thần tế đàn ra, tiếp tục tiêu hao tuổi thọ thi triển chú thuật.
……
Một chỗ sâu trong Đông Hải.
Biển xanh trời xanh, nếu không có cá nhảy chim hót, thật sự là một bức tranh tĩnh lặng, người bình thường sống lâu trong môi trường như vậy, chắc có lẽ là sẽ nổi điên, sẽ tuyệt vọng, nhưng mà người tu tiên thì lại không giống như vậy.
Với vạn cuốn đạo tạng trong Tàng Thư Các, đó là những điển tịch tinh hoa còn sót lại của Tu Tiên giới, chỉ riêng việc sửa sang lại thì đã mất đến hai ba trăm năm, nếu như muốn lĩnh ngộ được toàn bộ thì ít nhất cũng phải mấy ngàn năm cho đến cả vạn năm.
Mỗi ngày đọc điển tịch, là đắm chìm trong việc lĩnh ngộ Thiên Đạo.
Loại cảm giác vui sướng và tự do khi lĩnh ngộ chân lý của thế gian này, hơn xa thất tình lục dục, cho nên Tu Tiên giới mới có nhiều tu sĩ khổ tu như vậy
Chu Dịch vốn là không phải là người chịu khó, nếu đã có được sự trường sinh, nên không muốn vì theo đuổi trường sinh mà vứt bỏ đi nhân tính, khổ tu biến thành một cục đá lạnh lẽo.
“Ta chỉ là một kẻ phàm phu tục tử lưu lạc hồng trần!”
Xuân thu luân chuyển, thời gian trôi qua nhanh.
Đảo mắt đã mười năm trôi qua, viên thạch châu đen thui đã biến thành thủy tinh trong suốt, bên trong là một người đàn ông trung niên mặc đạo bào cổ xưa, trên trán có dán một phù triện huyền dị.
Đợi đến khi tia sức mạnh phong ấn cuối cùng tan biến, Nguyên Linh Thiên Quân chậm rãi mở to đôi mắt.
“Linh khí thiên địa hồi sinh rồi sao?”
Nguyên Linh cảm ứng linh khí bên ngoài, thi triển pháp lực cảm ứng thiên địa, rồi sau đó lại chau mày.
“Tại sao mới hơn chín trăm năm trôi qua chữ! Chẳng lẽ bí pháp phong ấn mất đi hiệu lực rồi sao?”
Nhất Khí tông là một nhánh của truyền thừa đạo giáo thời Thượng Cổ, chưa từng có tiền bối thử nghiệm ghi chép về bí pháp huyết tế trong tông môn, dù sao thì vì cái giả phải trả là quá lớn, xác suất thành công lại không cao, nếu không phải gặp phải kiếp nạn Mạt Pháp thì sẽ không thi triển!
Sau khi tự phong ấn thì sẽ giống như một người chết, hoàn toàn không biết khi nào sẽ tỉnh lại, nếu như linh khí vẫn chưa hồi sinh, thì thức tỉnh cũng chỉ có thể chờ chết mà thôi!
“Bất kể là bí thuật đã xảy ra sự cố gì, nhưng mà linh khí đã hồi sinh thì tốt rồi!”
Nguyên Linh vội vàng chui ra khỏi nơi phong ấn, tuổi thọ của hắn vốn dĩ chẳng còn lại bao nhiêu, chỉ còn sót lại một sợi tàn hồn, cần phải nhanh chóng tìm được một người có thiên phú dị bẩm để đoạt xá trùng tu.
Vừa mới đi ra bên ngoài, chỉ nghe được từng trận tiếng sấm.
Thiên lôi địa hỏa giáng xuống bốn phương tám hướng, khí thế ngút trời, sắp sửa đánh nát Nguyên Linh.
“Trận pháp? Bẫy rập!”
Nguyên Linh muốn dịch chuyển linh khí thiên địa, phát hiện ra mấy chục tầng trận pháp giam cầm, bầu trời vững chắc như bàn thạch không chút sứt mẻ.
Thái Thanh thần phù bừng lên linh quang, bảo vệ hồn phách của Nguyên Linh giữa lôi hỏa ngút trời.
“Đây là Thiên La trận của Đan Đỉnh Tông, có khi nào kẻ vây khốn bần đạo chính là Huyền Tiêu? Không đúng, còn có Thí Hồn trận của Quỷ Vương tông ……”
Nguyên Linh hiểu biết rộng, cẩn thận nhận biết từng loại trận pháp cấm chế, muốn tìm phương pháp phá trận, sau khi phát hiện ra càng ngày càng có nhiều trận pháp, ngược lại càng thêm tuyệt vọng.
“Trận pháp của cả hai bên Chính Ma, vậy mà lại có thể kết hợp thành một thể thống nhất, sự lĩnh ngộ trận pháp của người này đã đạt đã đến đến đỉnh phong!”
Cùng lúc đó.
Dưới ngàn dặm đáy biển.
Chu Dịch thi triển Viễn Quang thuật, theo dõi gắt gao hành động Nguyên Linh.
“Vốn dĩ đã là kéo dài hơi tàn, thực lực sau khi giải trừ phong ấn chẳng cao hơn Long Hoàng là bao, nhưng vì có Thái Thanh thần phù hộ thể, trong thời gian ngắn khó có thể giết chết được Nguyên Linh.”