Ta Trường Sinh Bất Tử Ở Tu Tiên Giới (Bản Dịch Full)

Chương 324 - Chương 324 - Hai Trăm Năm Sau (2)

Chương 324 - Hai trăm năm sau (2)
Chương 324 - Hai trăm năm sau (2)

“Không sao, thứ mà bần đạo có nhiều nhất chính là thời gian!”

Từ đó về sau.

Chu Dịch không ngủ không nghỉ điều khiển trận pháp, bổ sung linh tinh kịp thời, đề phòng Nguyên Linh có bí thuật tiên đoán nào đó, thừa thời cơ phá vỡ trận pháp chạy trốn.

Ngày qua ngày, năm này sang năm nọ.

Mấy chục năm đầu tiên, Nguyên Linh còn muốn phản kháng, phá trận, thi triển các loại bí thuật thần thông.

Chu Dịch thì lại thích thú say mê, lợi dụng quá trình này để đối chiếu với những gì mà hắn đã học, sau này có đụng phải Nguyên Anh Hóa Thần cũng nắm chắc vài phần, tăng thêm chút khả năng chiến thắng.

Năm mươi năm sau.

Thái Thanh thần phù không có được linh khí bổ sung, uy lực ngày càng giảm sút.

Vốn dĩ dễ dàng bảo vệ Nguyên Linh, hiện giờ đã rụng rơi theo gió, bị sự oanh tác liên tục của lôi hỏa, linh quang tắt lịm.

Hôm nay.

Nguyên Linh ngồi xếp bằng trên hoang đảo, ánh mắt nhìn về phía Đông, cất cao giọng nói.

“Bần đạo đã hao hết pháp lực, dù sao cũng chẳng còn sức để phá trận, chỉ có thể ngồi chờ chết, đạo hữu có thể lộ diện gặp mặt được không?”

Chờ đợi hồi lâu không thấy tiếng đáp lời, còn nói thêm.

“Không gặp cũng thế, bần đạo cũng sắp chết rồi, nhàn rỗi tự lẩm bẩm một mình cũng được.”

Một lát sau.

Bên trong trận pháp hiện hóa bóng dáng của Chu Dịch, cúi đầu nhìn Nguyên Linh Thiên Quân, nói: “Hành động của đạo hữu chẳng khác gì ma đầu, có gì mà đáng nói chứ?”

“Nếu như bần đạo không làm như vậy, thì sẽ khiến cho Nhất Khí tông không thể tiếp tục truyền thừa, chết đi rồi cũng không còn mặt mũi nào mà đối diện với liệt tổ liệt tông!”

Nguyên Linh hỏi: “Đạo hữu trông rất lạ mặt, không biết có oán thù gì với bần đạo, mà lại ra tay không chết không ngừng?”

Chu Dịch lắc đầu nói: “Không thù hận gì, thay trời hành đạo mà thôi!”

Nguyên Linh nhíu mày, nói: “Trên đời này làm gì có Thiên Đạo, cho dù thật sự có, cũng không thể nào nhát gan như đạo hữu được, chỉ hiện hóa một đạo phân thân trận pháp?”

“Khụ khụ khụ, đây là cẩn thận!”

Chu Dịch hỏi: “Đạo hữu còn được bao nhiêu tuổi thọ?”

“Ngắn thì một vài trăm năm, dài là ba bốn trăm năm.”

Nguyên Linh nói: “Đạo hữu dường như cũng chỉ đạt đến cảnh giới Kim Đan, chưa chắc là có thể đợi được đến khi bần đạo chết, cho dù có thắng thì cũng chậm trễ chuyện tu hành. Chi bằng thương lượng với nhau, bần đạo thề với Thiên Đạo, xóa bỏ ân oán giữa hai bên có được không?”

“Lúc nãy, đạo hữu vừa mới nói, trên đời không có Thiên Đạo!”

Chu Dịch làm sao tin được lời của đám lão quái này chứ, trên đời này cũng không phải là không có phương pháp xóa bỏ lời thề, chỉ cần bằng lòng trả cái giá đủ đắt mà thôi.

Thân hình tan biến, tiếp tục khống chế trận pháp, lôi hỏa bao phủ Nguyên Linh.

“Thứ mà bần đạo có nhiều nhất chính là tuổi thọ, ba bốn trăm năm mà thôi, còn chưa hao tổn bằng ba quẻ bói sớm chiều nữa là!”

Lại thêm năm mươi năm nữa trôi qua.

Nguyên Linh đã là hoàn toàn từ bỏ việc giãy giụa, chỉ còn sử dụng Thái Thanh thần phù, miễn cưỡng chống lại sự tấn công của trận pháp.

Cách một thời gian, lại gọi thân ảnh trận pháp của Chu Dịch ra nói chuyện phiếm, có khi là hồi tưởng lại niềm vui của việc tu hành năm xưa, có khi lại kể về vị sư tỷ mà hắn đã từng theo đuổi, thậm chí kể về những bí mật đen tối của Nhất Khí tông mà không hề kiêng dè.

Ví dụ như là để mở được cửa vào của một di tích thời Thượng Cổ, mà đã bắt không ít tán tu, phàm nhân huyết tế.

“Thuật pháp huyết tế bắt nguồn từ vu thuật Thượng Cổ, có thể khắc chế bất kỳ trận pháp cấm chế tiên đạo nào.”

Nguyên Linh không hề kiêng dè nói: “Nếu như có một loại trận pháp mà thuật pháp huyết tế không thể phá vỡ được, thì chỉ có một lý do, đó là số lượng sinh linh dùng để huyết tế vẫn chưa đủ!”

Chu Dịch hỏi: “Tại sao thời đại Thượng Cổ lại biến mất?”

“Tất nhiên là vì linh khí suy yếu.”

Nguyên Linh nói: “Căn cơ của Tiên đạo chính là linh khí, mỗi một lần tổ mạch hưng thịnh và suy yếu, đều là lúc Tu Tiên giới bắt đầu và kết thúc, giống như luân hồi!”

“Cảnh giới nào có thể thoát khỏi sự ràng buộc của linh khí?”

“Có lẽ là tiên nhân trong truyền thuyết!”

Lại thêm năm mươi năm nữa trôi qua.

Chu Dịch và Nguyên Linh đã quen thân với nhau, như bạn thân giao mấy chục năm, có thể nói là không hề giấu diếm nhau bất kỳ điều gì.

Thường xuyên thỉnh giáo Nguyên Linh về tu hành chi đạo, công pháp bí thuật của hai bên Chính Ma, đều có thể nhận được sự chỉ điểm vô cùng phong phú, chỉ trong mấy chục năm ngắn ngủn, tu vi tiến bộ vượt bậc.

Chu Dịch thỉnh giáo phương pháp để phá đan thành Anh, Nguyên Linh Thiên Quân không hề giấu diếm mà chỉ giáo.

“Nguyên Anh, ba hồn sáu phách hợp nhất cùng pháp lực của Kim Đan, có thể gọi là thai nghén nguyên thần. Sau này nếu như ngươi cơ hội, nhớ dùng ba hồn sáu phách dung hợp hoàn chỉnh, nếu không thì cũng chẳng có cơ hội đột phá Nguyên Anh!”

“Đa tạ Thiên Quân chỉ giáo.”

Chu Dịch khom người thi lễ, vô cùng tôn trọng Nguyên Linh.

Đương nhiên, chuyện này không ảnh hưởng đến việc trận pháp hoạt động, trong lúc hai người nói chuyện thì thiên lôi địa hỏa cũng chưa từng dừng lại.

Thời gian trôi qua.

Lại một trăm năm nữa trôi qua.

Hôm nay.

Chu Dịch không đợi đến khi Nguyên Linh gọi, tự động hiện hóa thân hình, nhìn Hóa Thần Thiên Quân đang hấp hối.

Thái Thanh thần phù đã cạn kiệt linh quang, sớm đã biến thành một tấm phù triện bằng da thú nhăn dúm dó, hiện tại Nguyên Linh dựa vào việc tiêu hao căn nguyên, mà gắng gượng chống cự trận pháp cấm chế.

“Sắp chết rồi sao?”

Nguyên Linh lẩm bẩm nói: “Bần đạo tung hoành Cửu Châu Tứ Hải hai ngàn năm, có làm sao thì cũng không ngờ được rằng, sẽ có một ngày sẽ chết dưới tay của một tiểu bối Kim Đan, có lẽ trên đời này thật sự có báo ứng?”

“Có lẽ là có.”

Chu Dịch nói: “Làm quá nhiều chuyện ác, rồi cũng sẽ có một ngày có người đến tận nơi để trả thù.”

Nguyên Linh thở dài nói: “Theo lý thì tất nhiên là như vậy, nhưng mà bần đạo đã sống lâu như vậy, chứng kiến rất nhiều yêu ma quỷ quái có thể chết già, cho nên cũng không tin vào đạo lý.”

Bình Luận (1)
Comment
darkstalker8x2 6
darkstalker8x2
Reader
3 Tháng Trước
Truyện nd rất hay nhưng lối hành văn của tác giả làm người đọc khó theo dõi, nhưng đoạn đối thoại dài giữa các nhân vật thì ko biết ai đang nói ai đang nghe luôn, những đoạn chuyển diễn biến tình tiết thì toàn bị ăn mất phần đâu, làm ngta ko bắt kịp nội đúng tác giả đg muốn truyền đạt ở đây là gì, còn phần dịch thì hẳn là dịch giả dùng AI để dịch luôn, lủng củng vcl, đọc mà rối hết cả não.
Trả lời
| 0