Trên bia đá có khắc về cuộc đời của Tôn Ngộ, ngày tháng năm sinh thì ghi chép dựa vào hộ tịch thời đó, còn ngày chết thì lại là một dấu chấm hỏi. Miêu tả ngắn gọn cuộc đời của Tôn Ngộ, đặc biệt nhấn mạnh người này là chưởng quầy của Hửu Gian tửu quán, đã nhiều lần bảo vệ những thành viên đầu tiên của Xích Minh.
Lịch sử đánh giá là một nhân sĩ tiến bộ có công huân lớn lao!
Chu Dịch nhìn thấy người bảo vệ đang đứng sừng sững ở cửa, và tấm biển "Không được vào trừ khi được mời", đành bất lực lắc đầu bỏ đi.
Hửu Gian tửu quán.
Đúng vào ngày mở cửa tham quan.
Bỏ ra hai mươi đồng mua vé vào cửa, Chu Dịch đi vào bên trong dạo một chuyến, bố trí chẳng khác nào năm xưa.
Đúng lúc gặp đám học sinh tiểu học được nghỉ phép, theo thầy cô giáo vào tham quan.
“Chiếc bàn này là một quầy hàng kiểu cũ, khi đó Lý tiên sinh cùng Trương tiên sinh bị mật thám truy lùng, họ đã trú ẩn trong tửu quán vào đêm khuya, Tôn tiên sinh đã thu nhận và bảo vệ họ.”
Cô giáo mặc sườn xám màu thiên thanh, cầm loa nói: “Có rất nhiều ghi chép về Tôn tiên sinh trong sử sách, trong đó bao gồm cả việc thích đọc sách, có bạn nào biết chuyện này không?”
“Em biết.”
“Cô ơi, để em trả lời.”
“Em em em!”
Bọn học sinh vô cùng tích cực đưa tay, cô giáo chọn một cô học trò nhỏ, để cho bé trả lời.
Bé dõng dạc nói: “Tôn tiên sinh có quyển sách cổ ngàn năm truyền lại từ tổ tiên, phú thương kinh thành họ Trần muốn mua lại với giá cao, Tôn tiên sinh không cần vàng bạc, mà dùng nó để đổi lấy nhiều sách vở khác!”
“Đúng rồi!”
Cô giáo tán dương: “Các bạn nhỏ phải học theo Tôn tiên sinh, ham đọc sách, đọc nhiều sách!”
Chu Dịch đi theo sau lưng đám học sinh, nghe thấy mà mặt già đỏ cả lên, sau này có đọc thoại bản thì phải đổi bìa ngoài sách, đồng thời yên lặng thu lại nửa miếng ngọc bội.
Chỉ là một tửu quán mà thôi, nếu như nó có chút ý nghĩa giáo dục với hậu nhân, vậy thì cứ để cho nó được tiếp tục truyền thừa vậy!
Chu Dịch khoanh tay, đi theo đám nhóc nhỏ.
Tham quan di chỉ tổ chức hội nghị đầu tiên của Xích Minh, lại tiếp nhận một phen giáo dục tư tưởng, đáng tiếc cảnh còn người mất, đầu bếp, tiểu nhị, người mù năm đó đều treo hết lên trên tường rồi.
“Rảnh rỗi thì đi đốt cho bọn họ chút giấy tiền, cho dù theo như suy nghĩ của bần đạo, cách mạng chưa hoàn thành, cũng xứng với công lao thay đổi thời đại.”
Chu Dịch vô cùng kính nể bọn họ, cho nên năm đó mới mở cửa Côn Luân tiên cảnh.
Nhưng mà kẻ địch mà Xích Minh phải đối mặt không chỉ là người phàm, mà là ba thế lực lớn như hoàng thất, những gia tộc mới nổi, đám tài chủ đều có được sự bảo vệ bởi vũ lực phi phường, có thể làm được đến mức này đã là rất không dễ dàng gì.
Trong số đó, trận đấu tranh đoàn kết đấu mạnh, thông tin trên mạng tương đối mơ hồ, có lẽ trong thời gian ngắn nó sẽ trở thành bí mật không có lời giải.
Kết cục chính là hoàng thất thoái vị nhượng quyền, chỉ để lại một danh hào, Xích Minh và đại diện của những thế gia mới nổi chiếm một nửa ghế trong Nội Các.
Sau mấy ngày lên mạng tìm kiếm, Đại Chu là bá chủ tuyệt đối ở Cửu Châu, thực lực mạnh hơn nhiều so với liên minh tín ngưỡng do Thần quốc cầm đầu, Từ sự luận bàn và tinh thần của người dân, có thể cảm nhận được sự thịnh vượng của đất nước!
“Trên thế giới không có chính thể hoàn toàn tương đồng, tình hình như hiện giờ cũng được xem như là vô cùng tốt rồi.”
Chu Dịch rời khỏi tửu quán, ngẩng đầu nhìn trời, mặt trời của một ngàn chín trăm năm trước vẫn chói lóa như vậy.
“Lại là một thời đại mới!”
……
Tiên kinh là cố đô ngàn năm, đương nhiên không thể thiếu phố đồ cổ.
Trong số này thì nơi lớn nhất nổi tiếng nhất nằm ở hướng Bắc của Sùng Nhân phường, có tên là phố Trạng Nguyên, tên của nó xuất phát từ cửa hàng in ấn sách Trạng Nguyên đường trước đây.
Dưới sự xâm lấn của thời đại mới, Trạng Nguyên đường sớm đã đóng cửa, rồi sau đó được người ta mua lại rồi sửa thành đại tửu lầu.
Rồi thời thế thay đổi, những thương nhân không ngừng bị phá sản, phía Bắc của Sùng Nhân phường là Vĩnh Xương phường và Thanh Hoa phường, những vương công quý tộc thời xưa còn bị đả kích lớn hơn nữa, không thể không lấy đồ vật tổ truyền ra bán đổi tiền.
Dù sao cũng là buôn bán di vật tổ tông, hành vi phá gia này nếu như bị truyền ra ngoài thì quá mất mặt, vì thế không hẹn mà cùng nhau mang đến bên ngoài phường thị bán.
Trời tối thì bày hàng quán, rồi phủi tay che mặt rời đi.
Nếu thật sự gặp phải người quen thì cũng giả vờ không quen biết, thậm chí còn nói láo là ăn trộm đồ trong nhà đi bán.
Bởi vì tại Sùng Nhân phường thường xuất hiện những cổ vật thượng đẳng, dần dà, càng ngày càng nhiều người tụ họp ở đây, tạo nên danh tiếng của phố Trạng Nguyên.
Hôm nay.
Gió lạnh lạnh thấu xương.
Ở phía Đông của phố Trạng Nguyên, một cửa hàng treo bảng hiệu mới: Hiệu cầm đồ Hửu Gian.
Phố Trạng Nguyên rất nổi tiếng với người bên ngoài, không hề dễ để có được một gian cửa hàng ở đây, ông chủ cửa hàng trước đây bị người ta trình báo là bán hàng giả hàng kém chất lượng, chứng cứ vô cùng xác thực vì vậy cửa hàng bị sung công bán đấu giá.
Trước sau chỉ tầm nửa năm, Chu Dịch đã trở thành chủ nhân của cửa hàng.
Hợp tình hợp pháp, có chứng cứ để đối chiếu!
Tầng một ở hiệu cầm đồ dùng để kinh doanh, tầng hai là chỗ nghỉ ngơi.
Trước cửa có bố trí trận pháp cấm chế, du khách bình thường sẽ theo bỏ qua cửa hàng này theo bản năng, ngược lại những du khách mang khí vận trên người sẽ bị trận pháp lôi kéo, đột nhiên sinh ra sự chú ý và tò mò.