Chu Dịch dùng thần thức đảo qua trong đáy lòng đã hiểu rõ, rồi cầm lấy kính lúp nhìn một lượt, nói: “Là bầu rượu bằng đồng thau có niên đại chừng hai ngàn năm trước, tạo hình, hoa văn đều là thượng đẳng, chỉ có điều chất liệu đồng này cũng hơn mới.”
Ông chủ Cố gật đầu nói: “Ta sai nhân viên dùng máy để thử, ít nhất cũng có hai ngàn năm lịch sử, kỹ thuật làm giả bây giờ đúng là khó lường!”
Trong mắt Chu Dịch hiện lên vẻ lạ kỳ, cười nói: “Ông chủ Cố tới chỗ của ta, muốn sang tay sao?”
Một lát sau.
Ông chủ Cố nhận được hai mươi vạn, vui mừng rạo rực rời khỏi cửa hàng, bán sang tay thì lời gấp trăm lần.
Chu Dịch vuốt ve bầu rượu bằng đồng thau, sắc mặt không ngừng thay đổi, lấy ra mai rùa bói quẻ, bình an không có việc gì.
“Có dính một sợi linh khí thuần túy……”
Trường Sinh Đạo Quả là chỗ dựa lớn nhất của Chu Dịch.
Cho dù tư chất có yếu kém như thế nào, hoàn cảnh có ác liệt đến bao nhiêu, chỉ cần sống sót thì rồi sẽ có một ngày có thể thành Tiên.
Hiện tại là giai đoạn Mạt Pháp, chỉ riêng mình có pháp thuật, đây chính là niềm tin thứ hai của Chu Dịch, nếu không cũng không dám chủ động can thiệp vào dòng chảy lịch sử, thà rằng trốn trong Côn Luân động thiên tiềm tu ngàn năm.
“Trên đời chẳng lẽ còn tồn tại linh vật sao? Không thể nào!”
“Ngàn năm đã trôi qua, ngay đến cả trận phong ấn linh vật cũng khó có thể duy trì được, tất nhiên đây là một nguồn linh khí mới.”
Chu Dịch nhíu mày, việc này cần phải điều tra rõ, liên quan đến chuyện hành động sau này.
Ban đêm.
Cổ Phương Trai.
Ông chủ Cố nằm mơ thấy một giấc mơ kỳ quái, lại một lần nữa trải qua cảnh tượng giao dịch của mấy ngày trước.
Nhập Mộng quyết.
Thần thông đọc tâm bí truyền của Phật môn, tổn thương gây ra cho thần hồn của người phàm ít hơn rất nhiều so với Sưu Hồn thuật.
Mặt Chu Dịch lộ vẻ kỳ lạ, không nghĩ tới ông chủ Cố phúc hậu ôn hòa gặp người thì cười, lại là đầu xỏ của nhóm trộm mộ xuyên châu lục.
“Ấm đồng xuất phát từ cổ mộ ở Quỳnh Châu!”
Dưới chân nổi gió, hóa thành độn quang bay về phía Tây.
Quỳnh Châu.
Là thuộc địa của Quỷ Vương tông ngàn năm trước, đã từng là phúc địa tu hành với non xanh nước biếc, hiện giờ không còn được linh khí uẩn dưỡng, hàng năm khô hạn không có mưa, đã hóa thành hoang mạc.
Sau khi quốc gia sụp đổ, dân cư sinh sống chung quanh ốc đảo, hình thành một bộ lạc.
Nền khoa học kỹ thuật ở Đại Chu bùng nổ, giá trị của mỏ quặng, than đá, dầu hỏa..tăng mạnh, khiến cho Quỳnh Châu khôi phục được một chút nhân khí.
“Bộ lạc Thanh Quỷ.”
Chu Dịch đứng trên đám mây, nhìn khu dân cư với mấy nghìn người phía dưới, nằm ở phía đưới đáy cốc của một dãy núi, còn có một con sông chảy ngang qua.
Khu vực bộ lạc cư ngụ đen như mực không có ánh sáng, phi hành với thời gian hai ngày ngắn ngủn, tựa như xuyên qua thời gian, trở về với vùng nông thôn của mấy trăm năm trước đây.
Thần thức đảo qua, nhanh chóng tìm được người đã giao dịch cùng ông chủ Cố, trưởng lão bộ lạc Thanh Quỷ.
Độn quang đáp xuống nhà trưởng lão, khác với những ngôi nhà bằng đá và cát chung quanh, được xây dựng hoàn toàn bằng đá xanh. Trong viện còn có một máy phát điện bằng dầu hỏa, đang hoạt động phát ra tiếng bịch bịch bịch, cung cấp điện cho máy điều hòa làm mát trong phòng.
Nhập mộng thuật.
Chu Dịch đọc được ký ức của trưởng lão, biết được năm ngoái khi tuyết tan làm cho núi lở, để lộ ra một ngôi cổ mộ vô danh.
Trưởng lão dẫn người đến đào sạch cổ mộ, chất hết đồ lên xe mang đến biên giới Đại Chu, bán cho ông chủ Cố chuyên buôn bán cổ vật, trong đó bao gồm cả cái bầu rượu bằng đồng thau mà không thể giám định được thật giả.
Cái bầu kia không phải là để đựng rượu, mà là một món pháp bảo có tên là gọi ấm Tứ Hải, bình thường có thể thu vào đó vô số nước, khi đấu pháp có uy lực như biển lớn!
“Đến xem cổ mộ kia trước.”
Chu Dịch bay đến chỗ ngôi cổ mộ trên sườn núi kia, phát hiện ra bên ngoài cửa động có binh lính cầm súng canh giác, sử dụng pháp quyết ẩn thân tiến vào bên trong.
Huyệt mộ đã bị đào sạch sẽ từ lâu, đến ngay cả bức họa cổ trên tường cũng bị xẻ xuống, mang lên xe, mang đến Đại Chu bán.
“Tìm được rồi!”
Thân hình Chu Dịch lóe lên, xuất hiện trong ngôi mộ chính, đi sâu xuống lòng đất hơn mười trượng, phát hiện ra có linh khí mỏng manh không ngừng phát ra.
Ấm Tứ Hải đã từng là một pháp bảo, sau khi linh khí ngấm vào nó thì đã kích hoạt cấm chế bên trong nó, nên đã để lại dấu vết.
“Đây là…… Linh mạch?”
Dài chừng ba tấc, tựa như một con giun trong suốt như nước, trườn tới trườn lui trong khe đá.
Dựa theo miêu tả trong điển tịch thì phù hợp với đặc điểm của linh mạch, nhưng mà Hoàng phẩm linh mạch thấp kém nhất cũng kéo dài cả trăm dặm, chưa bao giờ nghe nói có loại linh mạch mỏng manh nhỏ bé như vậy.
Chu Dịch khoanh chân ngồi bên cạnh linh mạch, mắt không chớp mắt nhìn chằm chằm.
Trong nháy mắt nửa năm trôi qua.
Linh mạch dường như dài thêm một tấc, lượng linh khí phát ra cũng tăng lên tương ứng.
“Với tốc độ tăng trưởng này, khi nào thì mới có thể đạt đến mức Hoàng phẩm? Huống hồ gì linh mạch cấp Hoàng phẩm mới chỉ có thể giúp người ta Ngưng Đan, còn những loại linh mạch xếp dưới nó thì tu hành đến tu vi Trúc Cơ thì coi như kết thúc!”
Chu Dịch tay bắt pháp quyết, muốn hút linh mạch vào trong tay, phát hiện hư không hơi chấn động.
Linh mạch không hề sứt mẻ, nhìn thì nhỏ yếu nhưng lại tương thông với hư không, tu sĩ với cảnh giới Kim Đan không thể gượng ép dịch chuyển được nó.
“Cho nên nơi đây mấy trăm cho đến một ngàn năm sau, sẽ xuất hiện một linh mạch sao? Có lẽ không cần lâu như vậy, vì dù sao linh mạch sinh trưởng theo hướng khuếch tán khắp nơi, hình dáng càng lớn sinh trưởng càng nhanh!”
Chu Dịch nhìn chằm chằm nhìn hồi lâu, đầu ngón tay xuất hiện lôi quang lấp lánh, ầm một tiếng đánh trúng linh mạch.
Ầm!
Linh mạch dài bốn tất trong nháy mắt vỡ nát, từng sợi linh khí tinh thuần phát ra, tất cả đều bị Chu Dịch thu hết về.