Rồi lại nhìn về chỗ cũ, linh mạch đã biến mất không thấy đâu.
“Quá yếu ớt rồi!”
Sắc mặt Chu Dịch lúng túng, hắn đã cố gắng thu tay lại, bất đắc dĩ lắc đầu hóa thành độn quang rời đi.
……
Hiệu cầm đồ.
Nửa năm chưa quay lại đây.
Bên trong cửa hàng đã phủ một lớp bụi mỏng, còn có dấu chân của phường trộm cắp.
Chu Dịch vẫy vẫy tay một cái, trong nháy mắt tất cả mọi thứ đã sạch bong như mới, không thèm so đo với lũ trộm vặt, lấy ngọc bội ra bắt đầu ghi chép, phân tích thu hoạch của chuyến đi này .
“Thiên địa bắt đầu hồi sinh, nhanh thì ba bốn trăm năm, chậm thì đến hơn ngàn năm sẽ có thể xuất hiện Kim Đan chân quân. Nhưng thực sự xuất hiện thì phải chờ lâu hơn, dù sao thì công pháp đã bị mai một, không còn nguyên vẹn……”
“Suy đoán dựa vào vị trí của huyệt mộ kia, vị trí mới xuất hiện linh mạch, hẳn là phong thuỷ bảo địa……”
“Còn vị trí của tổ mạch thì còn cần phải điều tra thêm!”
Từ khi Mạt Pháp bắt đầu tiềm tu cho đến nay, trăm năm trước ở Đông Hải, Chu Dịch đã đột phá Kim Đan trung kỳ.
Ngàn năm tích lũy, quá trình đột phá vô cùng thuận lợi, nhưng mà thực lực cũng chẳng có được sự biến đổi rõ ràng, thậm chí hiệu quả còn không bằng tu thành pháp thể Tinh Thần.
“Nếu như lại phá vỡ tổ mạch một lần nữa, dựa vào tốc độ tăng trưởng linh khí của Kiến Mộc, có lẽ có thể đạt tới Kim Đan viên mãn. Cho dù tổ mạch không giống với những linh mạch bình thường, dựa vào sự yếu ớt khi nó mới vừa sinh ra, bần đạo chưa chắc không thể phá hư được nó!”
Chu Dịch ngẩng đầu nhìn trời, hành động này có thể nói chính là nghịch thiên chân chính, cũng không biết có thành công hay không.
“Vô Lượng Thiên Tôn!”
“Bần đạo sống an nhàn quá lâu trong thời Mạt Pháp rồi, bây giờ lại sinh lòng lưu luyến, suy nghĩ được mất, chuyện phá vỡ tổ mạch, thành bại không thể cưỡng cầu!”
Chu Dịch khẽ lắc đầu, thu hồi ngọc bội trở về Côn Luân động thiên, hít thở linh khí tu hành Thái Huyền Kinh.
Tốc độ hồi sinh của thiên địa vượt ngoài dự tính của Chu Dịch, vốn dĩ cho rằng cần phải mất đến hai ba ngàn năm, cũng đủ thời gian để hắn đạt đến tu vi Kim Đan viên mãn, rồi lại mượn những linh vật sống lại hồi sinh, để đột phá Nguyên Anh.
“Hồi sinh sớm một chút cũng không sao, bần đạo với hai ngàn năm ngộ đạo khổ tu, chẳng lẽ đánh không lại đám trẻ ranh đó sao?”
Chu Dịch bỗng nhiên nghĩ đến Huyền Tiêu có thể giết được cả Hóa Thần, vẻ mặt không kìm được mà cứng lại, tụng niệm Thanh Tâm kinh văn, rồi đè nén cảm giác hiếu thắng trong lòng xuống.
“Thời đại thuộc về người trẻ tuổi, vĩnh hằng thuộc về bần đạo!”
……
Hôm sau.
Hiệu cầm đồ mở cửa.
Chu Dịch chào hỏi với những người quen biết, nói rằng về quê thăm người thân, bố trí lại trận pháp ngoài cửa.
Chỉ cần trên phố xuất hiện linh khí, lập tức truyền tin.
“Phần lớn cổ mộ của đại quan quý nhân đều nằm ở phong thuỷ bảo địa, lẫn vào trong ngành đồ cổ để thám thính tin tức, thật sự là một lựa chọn chính xác. Nhưng mà ngành đồ cổ lại là một ngành thuộc tầng lớp bình dân, không hề nhạy cảm với phương hướng của triều đình, còn cần một thân phận bên phía chính phủ nữa!”
Trong lòng Chu Dịch dường như đã có ý tưởng, cũng không vội vàng thực thi, linh mạch có hồi sinh nhanh đến mức nào thì cũng phải mất đến hai ba trăm năm.
Lấy di động đã một năm rồi chưa dùng từ trong túi trữ vật, rời khỏi Vân Châu mới phát hiện, vậy mà nó hoàn toàn không có tín hiệu, trở thành một cục gạch hoàn toàn vô dụng.
Đăng nhập tài khoản, những tiếng tít tít tít kéo dài liên miên không dứt.
Bạn bè trên mạng của Chu Dịch chưa đến mười người, dùng thần thức đảo qua một cái đã xem xong tin nhắn, trả lời tin nhắn báo bình an cho từng người.
Tiêu Nhiên gởi nhiều tin nhắn nhất, ban đầu là mua phải một loại đồ cổ giả từ bạn cùng trường, sau nhiều lần nhắn tin không trả lời, thì cho rằng Chu Dịch đã bế quan tu hành võ đạo.
Sau này thì cứ mỗi tháng liên lạc một lần, cho đến ba ngày trước thì gởi liên tục mấy chục tin nhắn.
“Chân quân, ngài tin trên đời có quỷ không?”
“Ta thật sự đã nhìn thấy, còn dùng một quyền đánh tan nó, nhưng không một ai tin tưởng!”
“Con quỷ kia cứ quanh quẩn ở tuyến tàu số 7, ta cứ nhìn thấy nó thì lại đánh tan nó!”
“Bọn họ đều cho rằng ta xuất hiện ảo giác, còn bảo ta nên đến khoa thần kinh mà khám bệnh, chết tiệt, ta không có bệnh……”
Tiêu Nhiên gởi liên tiếp mấy chục tin nhắn chữ và tin nhắn thoại, giọng nói dồn dập kịch liệt, hiển nhiên đã bị con quỷ kia dọa cho sợ không nhẹ, thậm chí thế giới quan bắt đầu đổ vỡ, bị tất cả mọi người hoài nghi.
Kinh thành.
Tuyến tàu điện ngầm số 7.
Trạm dừng chợ rau.
Tiêu Nhiên mặc đạo bào màu tím đậm, một tay cầm kiếm gỗ đào, một tay chày hàng ma.
Trên cổ có đeo một tràng hạt Phật môn, và mặt dây chuyền hình Kim Thần ở phía Nam, bên hông còn treo chuông trấn hồn.
Nhân viên đoàn tàu nhìn trợn mắt há hốc mồm, xuất phát từ ý thức nghề nghiệp, không hỏi thăm rốt cuộc là đại sư đã thờ cúng vị thần tiên nào, sau khi cẩn thận kiểm tra thì phát hiện cũng không phải là những vật phẩm gây nguy hiểm nên cho hắn lên tàu.
Ở Đại Chu tự do tín ngưỡng, ba tôn giáo là Phật Đạo Kim Thần tồn tại song song, Đạo môn được triều đình ủng hộ nên hưng thịnh nhất.
“Vô Lượng Thiên Tôn, hôm nay bần tăng phải trừ ma!”
Tiêu Nhiên đã ba ngày không ngủ, hai mắt đầy tơ máu, đi đường liêu xiêu trông lại càng giống ác quỷ.
Hành khách nhìn thấy dáng vẻ của hắn thì liên tục né tránh, chỉ cho rằng gặp phải một kẻ bị bệnh thần kinh tín ngưỡng hỗn loạn, Đại Chu có rất nhiều bí mật chưa có lời giải, và cả tín ngưỡng tự do, cho nên những người thờ phụng cả tôn giáo cũng không phải là ít.
Có lẽ là do chủ nghĩa thực dụng, tôn giáo nào linh nghiệm thì thờ tôn giáo đó!
Tiêu Nhiên không để ý tới người khác chỉ trỏ hắn, vào thang máy đi xuống dưới lòng đất, đi thẳng đến nhà vệ sinh nam cuối cùng ở phía Đông.
“Giờ Thìn tám khắc, hít”