Ngoài cửa sổ xe, hai bên đường phố đèn đuốc sáng bừng, người đi đường đông như dệt, Tiên kinh hiện giờ là thành phố hàng đầu ở Cửu Châu, được xưng là thành phố có hơn trăm triệu dân.
“Vì sự nghiệp trừ tà, bần đạo cũng không thể đứng nhìn không quan tâm được!”
……
Sáng sớm hôm sau.
Phố Trạng Nguyên.
Chu Dịch búi tóc, mặc đào bào màu xanh đen, khoanh tay đi trên đường.
Nếu như đây là đường phố ở kiếp trước, chắc có lẽ sẽ thu hút không ít ánh mắt người khác, nhưng ở Đại Chu thì lại quá bình thường, đạo bào là một trong những trang phục trang trọng được ghi trong luật pháp.
Từ Đông Hải trở về Vân Châu đã ba năm, có đôi khi vẫn cứ cảm thấy quỷ dị.
Những ông già mặc áo dài thì chăm chú lướt tiktok, có đôi lúc lại gõ chữ bình luận một phen, cảm thán thói đời suy đồi, rồi lại nhịn không được mà bấm nút theo dõi và lưu trữ!
Thiếu nữ mặc cung trang thì thay phượng bào phát sóng trực tiếp, bỗng nhiên mấy trăm hỏa tiễn donate thăng thiên, một đại ca đang nổi tiếng hàng đầu lại là một vị hoàng đế thoái vị.
Nội Các quần thần họp với nhau bằng ứng dụng mạng, chủ đề nóng của hôm nay là hai vị quan chức chửi bới lẫn nhau trên news feed nhà mình, cũng không biết là đã bị kẻ nào lén lút chụp lại màn hình, bán lại cho bên nhà báo với giá cao.
Muôn hình vạn trạng, tất cả mọi thứ đều hài hòa với nhau trong sự biến dạng!
“Đáng tiếc a đáng tiếc, Xuân Phong Lâu có thể chống đỡ được sự thay đổi của triều đại, vượt qua được kỷ nguyên kịch biến, kết quả lại bị sụp đổ vào trăm năm trước!”
Chu Dịch nhìn bên này một cái, nhìn bên kia một lần, không nhanh không chậm bước trở về.
Đi ngang qua qua Cổ Phương Trai, phát hiện dán giấy niêm phong, trước cửa bị giăng dây đỏ, còn có rất nhiều tuần bộ vác súng thật canh gác.
Ngoài cửa có đến mấy chục người vây quanh hóng chuyện, Cổ Phương Trai truyền thừa ba đời, là một trong những cửa hàng lâu đời nhất ở phố Trạng Nguyên, dựa vào việc đầu cơ trục lợi từ những cổ vật lưu lạc từ phường thị phương Bắc, cũng có được số tài sản kếch xù.
Chu Dịch chào hỏi ông chủ của Kim Thạch các, nói: “Ông chủ Triệu, ông Cố bị sao rồi?”
“Nghe nói là bị nghi ngờ có liên quan đến việc trộm mộ, đầu cơ trục lợi bán văn vật ra nước ngoài, số lượng không nhỏ, phải ngồi tù ít nhất hai ba mươi năm.”
Ông chủ Triệu thở dài một tiếng, nói: “Lão Cố trông có vẻ hiền từ, của cải cả ba đời tích lũy vô số, sao có thể làm ra chuyện này?”
Chu Dịch cười nói: “Vậy thì cũng chưa chắc, có tiền thì lại càng muốn có thêm nhiều tiền!”
“Vậy thì ngươi nói sai rồi.”
Ông chủ Triệu liếc mắt nhìn chung quanh, thấp giọng nói: “Ta nghe người ta nói, trong nhà lão Cố gia có một bảo vật, người có vai vế ở Vĩnh Xương phường muốn mua nó nhưng lại đàm phán thất bại, trong lúc tức giận nên đã đổ tội cho hắn!”
Nói chuyện một lát, hẹn với ông chủ Triệu, mấy ngày nữa đến Kim Thạch các phẩm trà.
Trở lại hiệu cầm đồ.
Từ xa xa đã nhìn thấy một chiếc xe dừng trước của, Tiêu Nhiên và một người đàn ông trẻ tuổi đang đứng hai bên cửa chính, giống như ân sư.
Chu Dịch hỏi: “Tiểu Tiêu Tử, tại sao ngươi lại đến đây nữa vậy, không đến chỗ làm hay sao?”
Tiêu Nhiên nói: “Chân quân, đã hơn nửa năm kể từ lần trước viếng thăm!”
“Thời gian trôi thật nhanh.”
Khái niệm về thời gian của Chu Dịch không quá giống với người bình thường, chỉ cảm thấy vừa chớp mắt một cái thì xuân thu luân chuyển, một lần bế quan khổ tu thì đã qua mấy đời người.
Người đàn ông đứng bên cạnh khom người thi lễ, chắp tay nói: “Vãn bối Lý Triều, cảm tạ công ơn truyền đạo của chân quân!”
Ánh mắt Chu Dịch đánh giá người kia, hơi gật đầu: “Bần đạo chỉ truyền phối phương thuốc bổ, còn chẳng truyền cho ngươi công pháp võ đạo, ngươi có thể có được như ngày hôm nay, phần lớn đều dựa vào sự cố gắng của chính ngươi.”
Lý Triều cao tám thước, lưng hổ eo ong, chỉ đứng tại chỗ mà đã có ba phần lệ khí.
Thời đại bây giờ đến ngay cả dao phay mà cũng phải cất kỹ, người bình thường nào còn có dũng khí gì đó nữa, võ đạo coi trọng sát phạt, vậy thì lại càng không có đất để tu hành.
Chu Dịch đẩy cửa ra, nói: “Vào đi.”
Tiêu Nhiên vội vàng đuổi kịp, nói: “Chân quân, thời gian này người bận gì sao?”
“Ban ngày trò chuyện với người, buổi tối nói chuyện với quỷ.”
Chu Dịch ăn ngay nói thật, quỷ vật ngày càng tăng lên, thường xuyên có âm hồn bị linh khí thu hút chạy đến cửa hàng đồ cổ, nam nữ già trẻ đủ các ngành các nghề.
Hiệu cầm đồ ban ngày thì lạnh lẽo, đến buổi tối thì lại vô cùng náo nhiệt.
Đây là lần đầu tiên Lý Triều đến đây bái phỏng, nhưng cũng chẳng ngại ngùng, nói thẳng.
“Chân quân, ta và Tiêu Nhiên nhận công tác từ cục điều tra, tra xét vụ án dùng tà thuật hại người. Nhiều lần truy tìm tung tích nhưng không thể tìm được hung thủ, mắt thấy số người bị hại không dừng lại, nên chỉ có thể đến thỉnh giáo ngài thôi.”
Tiêu Nhiên biết tính tình của Chu Dịch, tuân thủ giao dịch công bằng hoặc là không có lợi cho mình thì không làm, lấy ra một cái nhẫn từ trong ngực, hai tay dâng lên.
“Đây là đồ vừa mới mua được, nghe nói là vật bồi táng của Sở Vương thời Đại Càn, sau khi phát hiện ra nó đã mang trên tay. Theo như lời của sư huynh thì, trong số đó có không ít vàng bạc châu báu, nhưng hắn lại coi trọng mỗi chiếc nhẫn sắt này!”
“Sở Vương……”
Chu Dịch nao nao, phất tay bắt lấy chiếc nhẫn sắt, là một chiếc nhẫn trữ vật cực kỳ bình thường của Tu Tiên giới.
Giá trị của chiếc nhẫn sắt này chẳng bằng một phần trăm so với pháp bảo, nhưng mà đối với Chu Dịch thì nó lại có ý nghĩa tưởng niệm đặt biệt, cố nhân ngày xưa đã từng gặp mặt một lần, hiện giờ nắp quan tài cũng đã bị người ta xốc lên.
“Nói nghe thử coi, tà pháp hại người kiểu gì?”
“Vụ án xảy ra vào một tháng trước, lúc đầu kết luận là do tự sát, nhưng Tiêu Nhiên cảm ứng được khí tức pháp lực……”
Lý Triều kể lại kỹ càng tỉ mỉ: “Sau khi điều tra cẩn thận, người thi pháp dường như có thể điều khiển sâu bọ, ngũ tạng người chết có dấu vết gặm cắn……”
Chu Dịch bấm đốt ngón tay một lát, vậy mà không thể tìm được tung tích của hung thủ, lập tức có một chút hứng thú.
“Không phải là điều khiển sâu bọ, mà là luyện cổ!”