“Cổ, ma đầu?”
Tiêu Nhiên nhíu mày, giữa sự khác biệt giữa thần tiên và ma quái, thì cổ trùng chính là tà ma ngoại đạo hại người.
“Thuật luyện cổ có nguồn gốc từ xa xưa, thuật pháp vốn dĩ không phân tốt xấu. Nhưng bởi vì người luyện cổ muốn cho cổ trùng nhanh chóng trưởng thành và trở nên hung hãn, nhiều lần thi thuật pháp huyết tế nuôi dưỡng nó, nên mới đọa vào ma đạo.”
Sau khi Chu Dịch có được truyền thừa hoàn chỉnh của Nhất Khí tông, bên trong có ghi chép không ít truyền thừa Thượng Cổ, năm đó vu thuật có thể cân sức ngang tài với Tiên đạo, là vì cùng có thể nhìn thấy phương pháp tu hành trường sinh.
Chính Ma chỉ là sự xung đột về kinh nghĩa đạo lý, mà đã đấu đến mức ngươi chết ta sống, huống chi trận chiến giữa tiên, vu chứ.
Vu thuật suy tàn, Tiên đạo hưng thịnh.
Tiêu Nhiên nghe chân quân kể về cổ, không nhịn được mà liên tưởng đến: “Tu tiên thật sự có thể trường sinh hay sao?”
“Không thể!”
Chu Dịch không giải thích nguyên nhân, với sự phân bố của linh khí như hiện tại, còn chẳng thể nào đột phá được tu vi Trúc Cơ, thoát khỏi được sự ràng buộc của thiên địa, nói gì đến chuyện trường sinh, quay đầu nhìn về phía Lý Triều tò mò hỏi.
“Lý Triều, ngươi cũng có thể gia nhập vào cục điều tra sao?”
Lý Triều giải thích nói: “Trong quá trình chạy trốn may mắn khí là huyết ngưng khiếu, nên lệnh truy nã đã được hủy bỏ, rồi lại được sửa tội danh thành hành hiệp trượng nghĩa, với điều kiện là trở thành cố vấn của cục điều tra.”
“Ba năm ngưng khiếu, tư chất như vậy thật khiến cho người ta hâm mộ.”
Chu Dịch dùng thần thức đảo qua, phát hiện khiếu huyệt trong Đan Điền của Lý Triều rất huyền diệu, trong khí huyết pha lẫn dương sát khí.
“Ngươi đã từng đến nơi nào kỳ lạ rồi phải không?”
“Chân quân có mắt sáng như đuốc, ở vùng giữa của Thanh Lương Sơn thuộc Bắc Cương, dưới đáy của một huyệt động vô danh.”
Lý Triều lấy điện thoại di động ra gởi mấy bức ảnh, lần lượt là vị trí địa lý và cảnh sắc chung quanh, nói: “Trong động có một dòng suối nước nóng, nước nóng như lửa, ngồi trong đó tu hành võ đạo, tiến cảnh thần tốc.”
“Không tệ.”
Chu Dịch gật đầu, chỗ đó tất nhiên là một linh mạch, kèm theo dương sát thuần khiết ôn thuần, có thể dễ dàng luyện hóa nhập thể.
Trong đạo tạng có ghi chép, linh mạch hồi sinh sẽ có linh vật cộng sinh, dương sát chính là một trong số đó. Linh mạch ngày càng phát triển, dương sát cũng sẽ biến hóa theo, sau này có lẽ sẽ trở thành linh sát tiên thiên.
Những linh vật như vậy, đến ngay cả Hóa Thần lão tổ cũng vô cùng khao khát.
Chu Dịch lấy ra một cuốn sách từ dưới quầy, nói: “Bần đạo không thể chiếm không của ngươi như vậy được, cuốn điển tịch võ đạo tổ truyền này cho ngươi mượn để lĩnh ngộ.”
“Cảm tạ chân quân ban ân!”
Lý Triều khom người tiếp nhận, lật vài tờ lập tức vô cùng hứng thú, sách này bắt đầu giảng giải từ khí huyết võ đạo, sau đó qua quá trình biến hóa vài lần, mới có được phương thức tu hành như bây giờ.
Rồi lại đọc tên họ của những người chú thích trong quyển sách, đều là võ đạo tông sư tiếng tăm lừng lẫy trong lịch sử, trong đó có cả Võ Đế Tần Chính.
Danh tiếng của Tần Chính trong sử sách không hề tốt, nào là tàn bạo, đốt sách, si mê Tiên đạo vv, trùng hợp hắn lại là người Lý Triều sùng bái nhất.
Khí huyết ngưng đan, dùng sức mạnh của bản thân mà trấn áp Vân Châu cả một trăm năm!
Tiêu Nhiên đọc qua vài lần thì không hề có hứng thú, vũ phu mọi rợ nào được cao cấp bằng việc tu tiên chứ, trong lòng vẫn quan tâm đến vụ án, nói: “Chân quân, đã có hai mươi mấy người bị hại, làm sao để truy lùng được hung thủ?”
“Bần đạo truyền cho ngươi một môn pháp thuật, gọi là Thiên Lý Tầm Tung.”
Chu Dịch nói: “Chỉ cần hung thủ có lưu lại khí tức, thì có thể thi pháp đuổi bắt, với thực lực của ngươi, thì trong phạm vi tầm mười dặm đều có hiệu quả.”
Tiêu Nhiên đã tu đến tầng ba Luyện Khí, đã là tu vi đỉnh phong có thể đạt được với tình trạng của linh mạch hiện tại, sau này chỉ có thể không ngừng thuần hóa pháp lực, đợi đến khi linh khí tiếp tục hồi sinh mới có thể đột phá.
Thiên tài sinh ra trong thời Mạt Pháp và linh khí hồi sinh, đều là một loại bi ai.
“Đa tạ chân quân.”
Tròng mắt Tiêu Nhiên xoay tròn, nói: “Từ sau khi triều đình phát hiện ra quỷ vật, đã sưu tầm tất cả điển tịch của Phật Đạo, chọn ra không ít truyền thừa từ trong đó, hay là ngài cũng đến đó kiếm chức cố vấn đi?”
Chu Dịch bấm đốt ngón tay, lắc đầu nói: “Hiện tại vẫn chưa đến lúc.”
Điển tịch Phật Đạo Cửu Châu đều đã được tổng kết hết trong đạo tạng rồi, hơn nữa đều là bản gốc bí truyền trong tông môn, hơn xa những cuốn Đạo kinh hiện tại xoá đi sửa lại mấy lần.
Chu Dịch cũng đã xem qua Đạo kinh hiện đại, cả một quyển điển tịch chỉ có chừng vài ba câu hữu dụng, còn lại đều là do hậu nhân liên tục thêm vào và thay đổi, để theo kịp triều đình và thời đại.
Khi sửa đổi bóp méo thì dễ dàng, nhưng nếu như muốn tìm hiểu lại từ đầu thì phải tiêu hao công sức gấp trăm lần.
Chu Dịch muốn gia nhập cục điều tra không phải là vì điển tịch, mà là vì những linh mạch mà triều đình phát hiện được, phải bố trí trận pháp cấm chế ở từng nơi để luyện hóa.
Đồng thời cũng có thể chú ý đến những cường giả của thời đại, một khi trên đời xuất hiện tu sĩ hoặc võ đạo với tu vi Trúc Cơ, thì Chu Dịch cần phải để mắt đến, cho dù hắn có thể dễ dàng nghiền nát mấy ngàn tu sĩ Trúc Cơ.
Thứ ba là vì có thể thu được những tin tức đặc biệt mọi lúc, ví dụ như tà tu luyện cổ giết người, vậy mà lại có thể tránh được thuật bói toán, khiến cho Chu Dịch hứng thú.
Chu Dịch thâm trầm nhìn vào mắt Tiêu Nhiên, trên mặt có khí xám đen, mấy ngày gần đây sẽ gặp tử kiếp.
“Khí vận thay đổi thất thường, vẫn luôn bị Tu Tiên giới chỉ trích, nhưng là Tiêu Nhiên đã là người có tu vi mạnh nhất, cổ thuật làm sao có thể xứng làm đối thủ của tu sĩ chính thống được chứ?”
“Có thể là đã sử dụng vũ khí hạng nặng, hoặc là một lão quái vật nào đó đã hồi sinh!”