Theo đuổi sức mạnh cường đại là bản năng của con người!
Một thời đại huy hoàng quét đến Cửu Châu, như sóng triều cuồn cuộn.
Lệnh cấm Võ đạo của Đại Chu dường như đã bị mất đi hiệu lực, Nội Các cũng không có khả năng làm trái lòng dân, ít nhất trên danh nghĩa bọn họ đã từng được ủng hộ bằng từng lá phiếu bầu của người dân.
Hôm nay.
Nội Các tổ chức đại hội toàn ủy ban, bỏ phiếu quyết định một chính sách quan trọng hàng đầu.
Dựa theo pháp luật Đại Chu, một chính sách có liên quan đến toàn thể bá tánh cần phải có sự hiện diện của hoàng đế, dù sao thì hắn cũng là chủ nhân trên danh nghĩa của Đại Chu.
Minh Tường đế Chu Tấn ngồi ở vị trí cao nhất trong phòng họp, nhìn bách quan, nghị viên phía dưới đang tranh luận, nhìn như một biểu tượng mặt mang ý cười, không có biểu hiện ra bất kỳ sự bất mãn nào cả.
Ngồi bên cạnh hắn chính là Vệ Chính - Nội thị của hoàng tộc, chức vụ trước kia là một võ đạo tông sư, cũng là dượng của Minh Tường đế.
Hai người nhìn thì có vẻ như đang nghe Nội Các họp bàn, thật ra thì âm thầm truyền âm nói chuyện.
“Cãi nhau khó coi chẳng khác gì hàng cá, sớm biết như vậy thì lúc trước nên cấm cái website kia đi. Hiện tại khắp nơi đều có đệ tử của Nhất Khí tông, thế cục đã hình thành, đến ngay cả triều đình cũng phải kiêng kị!”
Giọng nói của Minh Tường đế chứa đựng sự bất mãn rõ ràng, Nhất Khí tông làm ảnh hưởng đến kế hoạch của hoàng tộc, khiến hoàng tộc không thể có được vị trí dẫn đầu rõ ràng trong kỷ nguyên mới.
Triều đình Đại Chu giấu giếm linh khí, quỷ vật, chuyện này không chỉ là quyết định của Nội Các, mà cũng là do tất cả các gia tộc liên thủ thúc đẩy.
Linh khí đã hồi sinh bốn năm, người thường còn đang làm việc một cách vô tri vô giác, những gia tộc thượng tầng đã khua chiêng gõ mõ chuẩn bị, sưu tầm cổ pháp, hoặc là nghiên cứu tân thuật.
Đợi cho đến khi tân thời đại hoàn toàn mở ra, quyền quý vẫn cứ là quyền quý.
“Bọn họ không có cách nào ngăn cản Nguyên Linh Thiên Quân, quan niệm về thiện ác của đám lão quái này khác xa với người thường.”
Vệ Chính nói: “Nếu như chọc hắn giận lên, thi triển vài đạo chú thuật Thượng Cổ, Nội Các sẽ chết sạch. Quyền lực của phàm nhân chỉ có thể áp bách được phàm nhân, không thể nào tạo ra bất kỳ tác dụng nào với tu sĩ!”
Đương nhiên là Minh Tường đế hiểu được đạo lý trong chuyện này, điều chân chính khiến hắn cảm thấy bất đắc dĩ chính là chuyện này, Nội Các không ngăn cản chuyện truyền bá công pháp tu tiên, trên thực tế thì đã lựa chọn thỏa hiệp với đám tu sĩ.
“Quyền lực của hoàng tộc không bằng Nội Các, sau này phải chăng phải nghe tu sĩ sai bảo?”
“Thời Thượng Cổ, chẳng phải là như vậy sao?”
Vệ Chính nói: “Chuyện này chưa chắc đã là chuyện xấu đối với người cầm quyền, ví dụ như triều đại Đại Càn kéo dài một ngàn một trăm năm, bất kể là hôn quân hay là minh quân cũng chưa từng khiến triều đại bị diệt vong, vì sau lưng có sự hỗ trợ của tu sĩ!”
“Đây đúng thật là một phương hướng……”
Vẻ mặt của Minh Tường đế vô cùng vi diệu, có lẽ có thể mượn sức của tu sĩ xây dựng lại một Đại Chu hoàng triều như năm xưa.
Đối diện với sức mạnh cường đại của người tu tiên, thì cái gọi là tự do của phàm nhân không đáng để nhắc tới, dù sao thì khi đối mặt với nền dân chủ và cái chết thì chín mươi chín phần trăm người sẽ lựa chọn tham sống sợ chết.
“Không cần mưu tính ngăn cản những người khác quật khởi, tu tiên vấn đạo đều được quyết định bởi thiên phú, Thiên linh căn và những linh căn khác dường như không phải là cùng một chủng loại.”
Vệ Chính nói: “Năm đó lão phu được tiên hoàng nhận làm con nuôi, là vì thiên phú dị bẩm, người khác tu luyện mười ngày, thì chỉ bằng lão phu tu luyện một canh giờ!”
Minh Tường đế dường như nhận ra điều gì đó nói: “Ý của ngài là sao?”
“Hoàng tộc nhiều quý nữ như vậy, bình thường đều là cẩm y ngọc thực, bây giờ đã đến lúc họ phải cống hiến rồi.”
Vệ Chính nói: “Ta tin rằng các nàng cũng sẽ không cự tuyệt, kết làm vợ chồng với một vị tu sĩ, dù sao thì sau khi thành công bước vào Tiên đạo, khí chất, nhan sắc tất nhiên sẽ siêu phàm thoát tục!”
Minh Tường đế gật đầu, truyền âm nói.
“Đa tạ dượng chỉ điểm đúng đường!”
Hoàng tộc chỉ cần kết thông gia đủ nhiều với những người có linh căn đứng đầu, ít nhất trong thời đại mới thì cũng dành được cơ hội, trong tương lai có thể lập kế hoạch khôi phục lại đế chế, đồng thời có thể đảm bảo rằng Chu gia truyền thừa bất diệt.
Lúc này.
Nội Các vẫn đang cãi nhau, những nhân vật lớn chỉ vì ích lợi mà tính toán chi li, dốc hết sức mình mà đổ lỗi cho người khác, chẳng khác gì bà bán rau ngoài chợ chỉ vì mấy đồng mà cãi nhau nửa canh giờ.
Sau khi cãi nhau nửa ngày, trách nhiệm của việc để cho công pháp tràn lan đều đổ hết lên đầu cục trưởng cục điều tra.
Ai bảo những kẻ còn lại đều là do bá tánh bầu lên chứ, còn cục trưởng thì lại là người được Nội Các bổ nhiệm, nếu như ở thời cổ đại thì chức vụ này tương ứng với chỉ huy sứ của Cẩm Y Vệ, trời sinh vốn chính là chức vụ dùng để nhận trách nhiệm giúp hoàng đế.
“Ta sẵn sàng chịu trách nhiệm về vấn đề này và nộp đơn từ chức sau cuộc họp.”
Cục trưởng khom người nói: “Đồng thời, ta sẵn sàng tham gia vào phòng thí nghiệm số 0, cống hiến cho sự phát triển của loại công pháp mới!”
“Rất tốt.”
Thủ phụ gật đầu, xử phạt như vậy đã đủ công bố rộng rãi rồi, dân chúng khi nghe tin một ông lớn như Cục trưởng Cục điều tra lại tình nguyện làm chuột bạch thí nghiệm, chắc chắn họ sẽ vỗ tay khen ngợi nội các vì sự công bằng.
Nói vào microphone: “Truyền bá Công pháp đã là một kết cục đã định sẵn!”
“Bây giờ mới bắt đầu ngăn cản thì đã trễ, hơn nữa số công pháp mà triều đình sưu tầm được cũng chẳng bằng của Nhất Khí tông. Nếu thật sự ngăn cản, thì tốc độ tu hành của tám châu còn lại sẽ vượt qua Đại Chu, khó đảm bảo được vị trí dẫn đầu của Cửu Châu……”
“Đây là hành động vô trách nhiệm với bá tánh Đại Chu……”