Sau bài phát biểu dài hàng trăm chữ, cuối cùng tuyên bố hai nghị quyết.
“Tổ chức kiểm tra đo lường linh căn rộng khắp toàn dân, phía chính phủ cần phải nắm được số lượng, thân phận của tu sĩ, cố gắng chiêu mộ tu sĩ phục vụ cho triều đình!”
Nhấc tay biểu quyết, toàn bộ thông qua.
“Nhanh chóng phát triển loại thuốc số 0, để những người dân không có linh căn cũng có thể có được sức mạnh cường đại!”
Giơ tay biểu quyết, tất cả đều đồng ý.
“Tan họp”
Thủ phụ đã sớm dự đoán được kết quả này, trước khi tổ chức hội nghị đã tiến hành họp kín bàn bạc trong nội bộ Nội Các, sau khi chia chát xong lợi ích, rồi mới tổ chức hội nghị công khai.
Sau khi hội nghị kết thúc.
Thủ phụ mời Minh Tường đế đến buổi tiệc tối, nói rằng có chuyện quan trọng cần thương lượng, đồng thời còn có minh chủ đương nhiệm của Xích Minh.
Theo như cách xưng hô hiện giờ thì có lẽ được gọi là lãnh đạo, tương lai có tư cách tranh cử chức vị thủ phụ.
Một bữa tiệc tối cực kỳ đơn giản, giá của rượu và thức ăn không hơn một vạn đồng, khiến cho Minh Tường đế cảm thấy không được tự nhiên, trong nội bộ hoàng tộc vẫn giữ nguyên truyền thống năm đó, ví dụ như một trăm lẻ tám món ăn.
Cho dù hoàng cung đã trở thành điểm du lịch công cộng, hoàng tộc bỏ ra hơn chục tỷ đồng xây dựng lại một hành cung có bố cục tương tự.
Mỗi một lời nói hành động của hoàng tộc đều có quy củ, vừa để phân biệt với dân thường vừa đảm bảo sự bí ẩn, cao quý cho riêng mình.
“Triều đình thiếu thốn đến mức độ này rồi sao?”
Minh Tường đế lau miệng, đang muốn gọi người mang nước súc miệng đến, chợt nhớ ra đây không phải là hoàng cung: “Hoàng thất có thể ủng hộ mấy trăm triệu để cải thiện vấn đề ẩm thực của Nội Các.”
“Triều đình không thiếu tiền, chẳng qua là vì đây là tiền mà người dân nộp thuế.”
Thủ phụ nhìn minh chủ Xích Minh, cười nói: “Tân đảng, Xích Minh, hoàng đế, lần cuối cùng chúng ta ngồi cùng nhau, dường như đã lâu lắm rồi.”
“Trong cuộc họp vừa nãy chúng ta vừa mới ngồi cùng nhau đấy thôi!”
Minh Tường đế hừ lạnh một tiếng, đương nhiên là hắn hiểu ý của thủ phụ rồi, năm đó cuộc cách mạng do Xích Minh tổ chức nổ ra, kẻ thù chính là bọn gia tộc trỗi dậy mở xưởng đàn áp công nhân.
Kết cục lại là Đại Chu do tân đảng và Xích Minh thay phiên nhau chấp chính, hoàng tộc đứng ngoài quan sát biến thành linh vật.
Thủ phụ thấy sắc mặt của Minh Tường đế không vui, lập tức nói sang chuyện khác.
Dù sao thì thời gian họ đương chức ở Nội Các có hữu hạn, mà hoàng tộc thì lại là truyền thừa cả đời, chỉ xét về mặt quyền lực thì thủ phụ không thể nào sánh bằng hoàng đế được.
“Hôm nay mời hai vị đến đây là vì tương lai của triều đình.”
Thủ phụ trầm giọng nói: “Tiên đạo có được hệ thống phương pháp tu hành hoàn chỉnh, cho dù sau khi thử nghiệm thành công loại thuốc thử số 0, thì cũng chẳng thể so sánh được, để giữ cho quyền lực của triều đình không bị suy giảm, chúng ta cần phải tìm ra một cách khác.”
Trong mắt minh chủ Xích Minh hiện lên tinh quang, trong lòng dường như đã có phán đoán.
Minh Tường đế nghi ngờ nói: “Trên đời chẳng lẽ có người có thể ngăn cản được sự phát triển của Tiên đạo hay sao?”
“Côn Luân!”
Thủ phụ âm thầm nói: “Trên đời này tu sĩ duy nhất có thể khống chế được Nhất Khí tông, không can thiệp vào quyền lực ở thế tục chỉ có Côn Luân tiên cảnh!”
“Côn Luân a……”
Minh Tường đế lẩm bẩm tự nói, sự trỗi dậy của Chu gia có liên quan mật thiết với Côn Luân, hiện giờ thứ được thờ phụng ở vị trí cao nhất trong tông miếu vẫn chính là bức họa tiên nhân Côn Luân do Chu thái tổ đích thân vẽ.
Lúc Chu thái tổ lâm chung có lưu lại di chúc, nếu là gặp được truyền nhân mới của Côn Luân, Chu gia đều phải làm theo bất kỳ yêu cầu nào của họ, cho dù đối phương có muốn lấy ngôi vị hoàng đế đi chăng nữa!
Cũng chính vì nguyên nhân này mà năm đó Xích Minh phát động cách mạng, hoàng tộc gần như là không hề phản kháng mà đã tuyên bố thoái vị.
“Trong tay Trẫm vẫn còn giữ bức thư do chính tay Thái Tổ viết, đây là tín vật truyền thừa hàng đầu của hoàng tộc, đáng tiếc a, trên đời này chẳng còn ai có thể tìm được Côn Luân!”
“Bệ hạ nói sai rồi.”
Thủ phụ nói: “Trên đời này có người có thể tìm được Côn Luân, còn có cách để tiến vào trong tiên cảnh, Trương minh chủ đừng giấu diếm nữa, chuyện này có liên quan đến tương lai triều đình!”
Trương minh chủ khẽ lắc đầu, sách tiên là tuyệt mật của Xích Minh, chỉ có vài người biết được điều này.
Trăm năm trôi qua, rốt cuộc cũng có người thay lòng, dù sao thì thành viên của Xích Minh bây giờ đã không còn là những người dân đen năm xưa nữa rồi!
“Đúng thật là Xích Minh có biện pháp mở được cửa tiên, nhưng vẫn còn thiếu chìa khóa…… Là vật cứng nhất trên đời này.”
“Việc này cũng đã có chút manh mối rồi.”
Thủ phụ nói: “Còn về thứ đồ kia, với nền khoa học kỹ thuật hàng đầu hiện nay cũng khó có thể phá hư được nó!”
Minh Tường đế đột nhiên hoàn hồn, thoát khỏi suy nghĩ về Côn Luân tiên cảnh, mặt lộ vẻ nghi ngờ, nói: “Việc này thì hai vị bàn bạc với nhau là được rồi, có liên quan gì đến trẫm chứ?”
“Tổ tiên của bệ hạ đã từng đi vào Côn Luân, còn có thư viết tay để lại lúc lâm chung, đến lúc đó tiến vào tiên cảnh cũng coi như là có chút lòng thành thờ phụng tôn kính.”
Thủ phụ giải thích nói: “Hơn nữa một thứ đồ như vậy cũng không dễ kiếm, được thờ trong đền thờ Kim Thần, vô số cao thủ canh giữ trong đó, không thể mang theo bất kỳ loại vũ khí nào vào trong đó, phải nhờ Vệ tiên sinh ra tay!”
Vệ Chính có thể được xưng là thiên kiêu trong tu hành võ đạo, tấn thăng thành tiên thiên tông sư vào thời Mạt Pháp, khi chuyển tu Tiên đạo thì lại có linh căn thượng đẳng, thực lực không lùi mà còn đứng vào hàng nhất đẳng trong thiên hạ.
Minh Tường đế trầm ngâm một lát, dường như không hề có bất kỳ lý do nào để cự tuyệt.
“Việc này phải thương lượng lại với dượng.”
……
Tiên Kinh.
Phố Trạng Nguyên.
Nhộn nhịp hơn rất nhiều so với một năm trước, người đi đường đông đúc, những tiếng cò kè mặc cả vang lên không dứt bên tai.