Huống hồ gì còn là lão quái ngàn năm sống lại, rất khó không khiến cho người ta đề phòng!
Thế nhưng mà lại có một ưu điểm là ai cũng sẽ không nghi ngờ chuyện Nguyên Linh là phân thân.của Chu Dịch.
Tiêu Nhiên bắt pháp quyết, cánh cửa của cửa hàng không gió tự đóng lại, lấy ra một chiếc quạt Hương Bồ to cỡ bàn tay từ trong lòng..
Làm bằng lá chuối, màu đỏ đậm như lửa!
Hai mắt Chu Dịch trợn tròn, phất tay bắt lấy quạt Hương Bồ, thần thức đảo qua, quả nhiên là pháp bảo năm đó.
Huyền Tiêu đạo quân thọ tẫn chôn dưới Thần Hỏa Phong, mấy trăm năm sau Chu Dịch đến viếng mộ tế bái hoá vàng mã, ôm ấp suy nghĩ pháp bảo bảo hộ trấn tông không lưu lạc vào phàm trần, mà vào trong mộ để tìm kiếm.
Không thấy bóng dáng quạt Thần Hỏa đâu!
“Tìm được nó ở đâu?”
Tiêu Nhiên nói: “Cách chỗ quỷ vật ẩn thân không xa có một phần mộ vô danh, đây là vật bồi táng duy nhất trong đó.”
“Chẳng lẽ là ý trời……”
Chu Dịch đưa mắt nhìn Tiêu Nhiên một cái thật kỹ càng, rồi trả lại quạt Thần Hỏa, nói: “Bảo vật này có tên là quạt Thần Hỏa, là pháp bảo trấn tông trong truyền thuyết, đã từng danh chấn Cửu Châu không có đối thủ, ngươi nên cẩn thận uẩn dưỡng, chớ nên cô phụ!”
Tiêu Nhiên trịnh trọng đón lấy quạt Thần Hỏa, lấy ra nửa đốt linh chi từ trong lòng : “Chân quân, đây là phần mà ta và Lý Triều ăn còn sót lại, ngài đừng ghét bỏ!”
Chu Dịch dùng thần thức đảo qua âm chi, được ngưng tụ thành từ âm linh khí thuần khiết đến cực điểm, có bản chất khác với linh dược sinh trưởng trong Côn Luân động thiên.
Mạt Pháp tuyệt thế, trên đời này từ lâu đã không còn hạt giống của âm chi, sau khi linh mạch hồi sinh thì bỗng nhiên nó lại xuất hiện, lai lịch của nó thần kỳ, tác dụng lại huyền diệu, có thể khiến cho Tiêu Nhiên phá bỏ được sự kìm hãm của thiên địa.
“Đương nhiên không chê!”
Nhanh chóng thu âm chi vào cổ tay áo, truyền âm dặn dò nhóc con Linh Sâm chăm sóc cẩn thận, sờ soạng một lát lấy ra hai pháp khí đỉnh cấp.
Một đao một kiếm.
“Bần đạo luyện chế một vài thứ, tặng cho các ngươi hai thứ để phòng thân.”
Tiêu Nhiên và Lý Triều tiếp nhận pháp khí, cảm ứng được sức mạnh khủng bố, vội vàng khom người thi lễ: “Cảm tạ chân quân!”
“Ồ?”
Chu Dịch bỗng nhiên trong lòng xuất hiện cảm ứng, ngẩng đầu nhìn về phía hoàng cung, thần thức quét đến, phát hiện bên trong đang tổ chức một nghi thức.
Minh Tường đế mặc trang phục của bá tánh Đại Chu, tay dâng một chiếc răng nanh màu đỏ đậm bán trong suốt, bỏ vào chính giữa trận pháp sách tiên, ba quỳ chín lạy lẩm bẩm.
“Bần đạo có việc phải đi, không thể tiếp đón hai người các ngươi được!”
……
Hoàng cung.
Côn Luân cung.
Được xây dựng từ sáu trăm năm trước bởi Võ Đế, theo truyền thuyết thì nó được xây dựng mô phỏng theo cảnh tượng trong Côn Luân, khắp nơi đều là kỳ hoa dị thảo được chế tạo từ ngọc thạch phỉ thúy.
Bây giờ đã trở thành thánh địa tham quan của Đại Chu, mua vé vào tham quan hoàng cung, nhưng nếu muốn vào tham quan Côn Luân cung thì phải bỏ thêm tiền.
Lúc này.
Mười sáu người đứng sau lưng Minh Tường đế, chiếu theo ghi chép của Xích Minh ngày xưa, có tất cả mười bảy người tiến vào Côn Luân tiên cảnh.
Một tháng trước, Vệ Chính trộm được một chiếc răng nanh, chỉ vì mười bảy vị trí này mà ba phía đấu tranh gay gắt với nhau, cuối cùng Xích Minh và tân đảng mỗi bên được bảy người, hoàng thất chỉ được ba người.
Minh Tường đế hiểu rằng hoàng thất đã thất thế, cũng không gắng gượng mà tranh dành, mà dùng lý do này để đổi lấy thân phận của người chủ tế.
Xích Minh mở sách Đại Đồng ra, Minh Tường đế đặt răng nanh vào trung tâm trận pháp, lấy bức thư Chu thái tổ viết khi lâm chung ra, ba quỳ chín lạy.
“Con cháu bất hiếu của Chu gia, quỳ xuống xin được yết kiến tiên nhân!”
Giọng nói vừa kết thúc.
Răng nanh biến mất không thấy đâu, trận pháp bắn ra ánh sáng loá mắt, tạo thành một cánh cửa ngũ sắc trong không trung.
Côn Luân động thiên.
Trời trong nắng ấm.
Nhóc con Linh Sâm dựa người vào Kiến Mộc, hai mắt đỏ ngầu, bàn tay nhỏ bấm bàn phím như bay.
“Support cứu ta!”
“Đồ bỏ đi nhà ngươi @¥#%! *&……”
Hai tháng trước, đã đưa mười tám vị quỷ tu rời khỏi, rốt cuộc cũng không còn ai giúp nhóc con Linh Sâm chơi game nữa, từ đấy đến bây giờ nó chưa thể nào gượng dậy nổi, vinh quang của kẻ thắng cuộc đã rớt bảng thảm hại trong thời gian ngắn.
Dựa vào sự linh hoạt của đôi tay, chửi cho đồng đội thoát khỏi trò chơi, mới cảm thấy vừa lòng.
“Ta mà không thắng được thì tất cả đồng đội còn lại đều phải treo máy hết!”
Nhóc con Linh Sâm đang muốn bấm vào ván tiếp theo, cách đó không xa, linh quang lấp lánh, mười mấy bóng người bước ra.
Rồi sau đó chính là những câu tán thưởng, khiếp sợ như thường lệ, linh khí trong động thiên đủ để tu đến Kim Đan viên mãn, gấp cả trăm ngàn lần so với phàm tục, trong mắt của bọn họ đây chính là Tiên giới chân chính.
“Khụ khụ!”
Bên tai nhóc con Linh Sâm truyền đến giọng nói của Chu Dịch, nó trở tay cất di động, vẫy tay khiến linh khí trên người nó lượn lờ, đảo mắt một cái từ một thiếu niên nghiện internet hóa thành đạo đồng dưới trướng của tiên nhân.
“Tiên gia trọng địa, chớ có ồn ào!”
Giọng nói vọng vào tai mọi người, thoáng như sấm sét, đám người kia vội vàng khom người thi lễ bái kiến tiên trưởng.
Ánh mắt nhóc con Linh Sâm nhìn về phía Minh Tường đế, nói: “Trên người của ngươi có một khí tức quen thuộc, tổ tiên của ngươi đã từng tu hành ở Côn Luân sao?”
“Hồi bẩm tiên sư, tổ tiên của kẻ hèn chính là Chu Khang, từng học nghệ ở Côn Luân.”
Minh Tường đế trực tiếp quỳ trên mặt đất, tay dâng lên một lá thư, nói: “Trước khi tổ tiên lâm chung có để lại một phong thư, viết rằng nếu như con cháu có được tiên duyên, nhất định phải trao nó cho tiên trưởng.”
Nhóc con Linh Sâm bắt lấy bức thư, bắt pháp quyết, lá thư biến mất không thấy đâu.