“Tiên trưởng đang bế quan, ta đã truyền thư đến, còn về phần có gặp các ngươi hay không thì phải chờ một lát.”
Mặt mày bảy người Xích Minh lộ vẻ kỳ dị, bọn họ đã từng đọc bút ký do tiền bối lưu lại, khi đó tiên trưởng đã bế quan, mà ây giờ đã hơn hai trăm năm trôi qua vẫn chưa xuất quan, không hổ là tiên nhân trong truyền thuyết.
Một lát sau.
Đạo quan môn không gió tự mở, một giọng nói ôn hòa vọng ra.
“Tiến vào nói chuyện.”
Mọi người lập tức mừng vui, khom người cảm tạ , đi theo nhóc con Linh Sâm tiến vào đạo quan.
Đạo quan có dáng vẻ cổ xưa đơn giản, giống y hệt như Côn Luân cung, năm đó Võ Đế đúng là đã tu hành trong Côn Luân.
Chính điện.
Chu Dịch ngồi khoanh chân, ánh mắt dừng lại trên người Minh Tường đế, tán thưởng nói.
“Chu Khang làm rất tốt!”
“Cảm tạ tiên trưởng.”
Minh Tường đế kinh sợ, tiên nhân chỉ nói Thái Tổ không tệ, theo như lệ thường thì muốn chê phải khen trước đã, thì rất có thể câu tiếp theo sẽ là vậy.
Ánh mắt Chu Dịch nhìn về phía những thành viên của Xích Minh, nói: “Xích Minh làm cũng không tồi.”
“Cảm tạ tiên trưởng.”
Đám người Xích Minh thật sự sợ hãi, bây giờ ngẫm lại năm ấy, tiền bối chưa hoàn thành cách mạng triệt để, trăm ngàn năm, sau trong sử sách tất nhiên sẽ ghi chép là phái thỏa hiệp.
Ánh mắt Chu Dịch dừng lại ở những thành viên của tân đảng đứng cuối cùng, họ quỳ trên mặt đất không dám ngẩng đầu, bọn họ từng là đối thủ của đệ tử tiên nhân.
Chu Dịch lắc đầu, không tiếp tục đánh giá, cuối cùng của đấu tranh tất nhiên là thỏa hiệp.
Năm đó kẻ địch mà Xích Minh phải đối mặt là quá nhiều quá mạnh mẽ, căn cơ của chính họ lại không đủ hùng hậu, có thể thành công đã là cực kỳ khó khăn rồi.
“Bần đạo đã tiên đoán được mục đích mà các ngươi đến đây.”
Chu Dịch nói: “Tất cả các ngươi đều có linh căn, có thể tu hành trong Côn Luân một năm, đủ để duy trì sự ổn định của triều đình, nhưng mà……”
Mọi người nghe vậy sắc mặt đột nhiên thay đổi, nín thở yên lặng nghe tiên nhân nói chuyện.
“Bần đạo cũng đã bốc quẻ biết được, trần gian sẽ gặp một kiếp nạn, có tên là bách quỷ dạ hành. Thiên địa hồi sinh đến một cảnh giới nhất định, nhị khí âm dương hiện hóa, sinh sôi ra vô số âm hồn quỷ vật, tàn hại sinh linh.”
“Trong số các ngươi phải có một người rời khỏi Côn Luân, truyền đạt chuyện này ra ngoài, để chuẩn bị sẵn sàng!”
Ánh mắt Chu Dịch đảo qua, tất cả mọi người đều né tránh, đứng trước tiên duyên, thì ai lại sẵn sàng từ bỏ chứ.
Minh Tường đế trầm ngâm một lát, nói: “Tiên trưởng, ta sẵn sàng đi. Tổ tiên đã từng lưu lại di chúc, người Chu gia là nô bộc tùy tùng của tiên trưởng, có chết cũng phải phục tùng bất kể mệnh lệnh nào của người.”
“Cực thiện, ban ngươi một quyển công pháp truyền thừa!”
Chu Dịch hơi gật đầu, vẫy tay một cái Minh Tường đế biến mất không thấy đâu.
“Tất cả các ngươi hãy đến Tàng Thư Các lựa chọn công pháp, trong lúc tu hành có thắc mắc gì có thể hỏi đồng tử, một năm sau tự động rời đi.”
Dứt lời, biến mất không thấy đâu.
……
Mấy ngày sau.
Đại Chu triệu hồi binh lính xuất ngũ, tuần tra khắp cả nước, những thành trì quan trọng thì tiến hành quân luật.
Một tháng sau.
Minh Tường đế tổ chức họp báo trên TV, kể lại kỹ càng tỉ mỉ quá trình tiến vào Côn Luân tiên cảnh, chứng tỏ rằng triều đình có được sự ủng hộ của tiên nhân.
Lại cố ý vô tình tiết lộ đánh giá của tiên nhân về Chu thái tổ, khiến cho danh vọng của hoàng tộc ở Đại Chu tiến thêm một bậc.
“Tiên nhân đã nói rằng thế gian sẽ xuất hiện quỷ kiếp, trẫm thà vứt bỏ tiên duyên, để trở lại thế gian. Tin rằng triều đình có được sự chuẩn bị đầy đủ, nhất định có thể bảo vệ được Đại Chu bá tánh an toàn……”
Nội dung họp báo của Minh Tường đế tất nhiên là có người soạn sửa từng câu từng chữ.
Chỉ riêng về nội dung của kiếp nạn bách quỷ dạ hành, Nội Các ước chừng tranh luận gần một tháng, cuối cùng vẫn quyết định công bố.
Quả nhiên, tin tức truyền ra ngoài, tức khắc tạo nên không ít hỗn loạn.
May mắn triều đình đã sớm có chuẩn bị, coi những hỗn loạn này như là một trận diễn tập cho quỷ kiếp, phàm là kẻ nhân cơ hội này mà tác loạn trực tiếp đánh gục, đề phòng sau này bách quỷ dạ hành, bọn họ sẽ còn gây ra nhiễu loạn lớn hơn nữa.
Hỗn loạn đã được trấn áp nhanh chóng, trong quá trình này, quân đội đã bắn chết không ít tu sĩ.
Có được sức mạnh một cách quá dễ dàng, địa vị tăng lên quá nhanh, khó tránh khỏi có tu sĩ tự nhận bản thân họ là thiên mệnh, mượn kiếp nạn để đối đầu với triều đình.
Kết quả là nát thây dưới mưa bom bão đạn của vũ khí hiện đại!
Bắt đầu từ Tiên Kinh, Minh Tường đế đều tổ chức họp báo ở các thành thị, trấn an nỗi lo sợ trong lòng của bá tánh.
Vật lý, tâm lý hai tầng phụ trợ, bá tánh Đại Chu nhanh chóng trở nên thản nhiên khi đối mặt với kiếp nạn, được sự chỉ dẫn của triều đình, lập lời thề sẽ chiến đấu đến cùng với hung hồn lệ quỷ, đấu tranh vì sự hưng thịnh của nhân tộc!
Cùng lúc đó.
Trên website ngoại môn của Nhất Khí tông tuyên bố mệnh lệnh của tông chủ, các đệ tử chuẩn bị chiến tranh, ủng hộ triều đình bảo vệ cho Nhân tộc.
Triều đình, hoàng tộc, tông môn ba bên đoàn kết, tình hình ở Vân Châu lập tức ổn định lại, nhưng khi tin tức truyền đến những lục địa khác, lại là một phen hỗn loạn.
Hôm nay.
Ninh Đức phường đặc biệt náo nhiệt.
Chính giữa khu phố Trạng Nguyên một cổ máy móc mới đứng sừng sững, dáng vẻ của nó giống như một cổng an ninh.
Tu sĩ của cục điều tra phụ trách khởi động điều khiển, huy động tất cả nhân lực của phòng tuần bộ, gọi cửa từng nhà theo đăng ký hộ khẩu.
Phàm là người không có mặt ở địa phương, thì cần phải ghi chú rõ ràng nơi đang tạm trú, sẽ do cục điều tra nơi đó đến nhà xác minh kiểm chứng. Nếu như phản kháng, thì sẽ xử lý theo tội chống đối lại triều đình, nhẹ thì bắt giữ nặng thì bắn chết.
Mọi người sắp hàng dài, từng người một đi qua cửa an ninh.