Giọng nói vừa chấm dứt, há mồm nuốt người kia vào trong miệng, nhóp nhép nhai vài cái rồi nuốt xuống bụng.
“Mùi vị quả nhiên không tệ, kẻ nào còn muốn truyền tin thì sẽ giống như hắn!”
Ánh mắt Sáu Tai đảo qua mọi người, cuối cùng dừng lại trên người của giáo sư Hồng, nói: “Giáo sư, ta đã học tập hơn hai mươi năm trong phòng thí nghiệm, có thể được coi như là học sinh giỏi nhất của ngài đấy!”
Giáo sư Hồng lạnh lùng đánh giá Sáu Tai, xuất hiện đủ các cảm xúc như kinh hãi, hối hận vv , duỗi tay ấn vào nút màu đỏ trong phòng thực nghiệm.
Nhồm nhoàm!
Sáu Tai há mồm nút giáo sư Hồng vào trong bụng, cười quái dị vài tiếng, nói.
“Giữa ta và giáo sư có tình thầy trò, máu mủ tình thâm, bây giờ hòa thành một thể, càng thêm thân thiết! Các ngươi cũng được coi như là thầy của ta, còn kẻ nào muốn thân thiết với ta nữa nào?”
Mọi người trầm mặc không lên tiếng, bốn chuyên gia trong số đó tiến lên một bước, muốn nhấn nút báo động.
Sáu Tai há mồm cắn nuốt cả bốn người kia, thần hồn huyết nhục dung nhập vào trong cơ thể, trong đầu uất hiện thêm vô số ký ức, hai mắt càng thêm linh động.
“Ăn thịt người có thể làm tăng trí tuệ, đây đúng là một phát hiện vĩ đại!”
Dứt lời hóa thành yêu phong đen nhánh, cuốn theo những chuyên gia còn sót lại rồi, chui xuống dưới nền đất biến mất không thấy đâu.
Một lát sau.
Chuông cảnh báo vang lên.
……
Hai mươi năm sau.
Quỳnh Châu.
Sau khi linh khí hồi sinh, cây cỏ trên những dãy núi bắt đầu sinh sôi lại.
Ốc đảo không ngừng mở rộng, dân cư dần dần đông đúc, chỉ duy nhất có khoa học kỹ thuật là không có bất kỳ sự tiến bộ nào.
Nơi này không giống như Đại Chu, triều đình dựa vào vũ khí trấn áp tứ phương, sau giai đoạn bách quỷ dạ hành thì tu sĩ mới là người nắm quyền trong các bộ lạc.
Tu sĩ không thích khoa học kỹ thuật và vũ khí, bởi vì tu vi Luyện Khí kỳ khó có thể ngăn cản được hỏa lực mạnh.
Điều khác biệt so với cổ đại chính là có những công nghệ dân dụng hiện đại như đèn điện, ô tô, được ứng dụng rộng rãi ở Quỳnh Châu, tu sĩ dễ dàng phá bỏ những hạn chế của khoa học kỹ thuật ở Đại Chu.
Bá tánh vô cùng hài lòng về chuyện này, kiên quyết ủng hộ tu sĩ thống trị.
Thanh Quỷ thành.
Từ nơi cư trú của một bộ lạc biến thành thành trì, có hơn hai mươi vạn dân cư, chung quanh nó còn có hơn mười thành trấn.
Năm đó vận may của bộ lạc vô cùng tốt, trong bộ lạc có xuất hiện dị linh căn, lại ở gần linh mạch, tu vi của người đó nhanh chóng đạt đến đỉnh phong đương thời, trở thành đệ tử ký danh rất có danh tiếng ở Nhất Khí tông.
Hôm nay.
Chạng vạng.
Trong thành là cảnh yên bình, giờ tan tầm bá tánh đang đi dạo trên phố.
Nhìn thấy người quen thì chào hỏi một cái, bàn tán về những tin tức thú vị, trong đó không thể không đề cập đến linh căn, con cái nhà ai kiểm tra phát hiện có linh căn, được trợ cấp cho bao nhiêu tiền.
Linh căn bây giờ đã ăn vào lòng người, chỉ cần có được nó chẳng khác nào vượt giai cấp!
Bởi vì linh căn là ngẫu nhiên, hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi bất kỳ đặc quyền nào, ngược lại dân chúng lại không có bất kỳ ý kiến gì.
Bỗng nhiên.
Mặt đất hơi chấn động, những tiếng ầm ầm ầm vang lên.
Một người lấy kính viễn vọng ra nhìn về phía phát ra thanh âm, chỉ thấy vô số hung thú tràn xuống từ trên núi, tụ họp thành một dòng nước lũ chảy về phía thành trì.
Có con thì bay trên bầu trời, có con thì chạy trên mặt đất, thậm chí có không ít những con cá có móng vuốt sắc nhọn.
Hung thú có tốc độ phi hành nhanh nhất, trong nháy mắt đã vọt tới gần thành trì, phát ra những tiếng kêu chói tai, ngang nhiên xông vào giữa đám người.
Việc toàn dân tu tiên đã dẫn đến việc phổ cập võ đạo, trong đám người có không ít võ giả, muốn ngăn cản hung thú, kết quả đã bị xé xác thành mảnh nhỏ, trở thành thức ăn của hung thú.
“Chạy đi!”
Đám người phát ra những tiếng gào thét sợ hãi, chạy tán loạn khắp bốn phương tám hướng.
Binh lính canh gác thành trì móc súng lục ra bắn trả hung thú, đồng thời nhanh chóng đóng cửa thành lại.
Một lát sau.
Hung thú lao đến như thủy triều, dễ dàng phá cửa thành, tàn sát bừa bãi Nhân tộc trong thành.
Đỉnh núi.
Sáu Tai mặc áo blouse trắng, quan sát cảnh tượng hung thú phá thành giết chóc, lộ ra nụ cười vừa lòng.
Sau lưng nó là một con Yêu tộc mình người đầu heo mập mạp, khác xa những con yêu thú chỉ biết phá hoại và giết chóc, sau khi dùng loại thuốc thử số 0, thì truyền thừa trong huyết mạch của nó đã thức tỉnh.
“Đại ca, tu sĩ trong thành đã chạy thoát, tin tức hung thú tàn sát dân chúng trong thành sẽ được truyền ra ngoài, Nhân tộc đến đây bao vây tiễu trừ thì phải làm sao?”
“Những vị huynh đệ còn lại đã mang theo công thức của thuốc thử, xây dựng nhiều phòng thí nghiệm khắp nơi bồi dưỡng hung thú. Những Yêu tộc ra đời trong quá trình này, sẽ sáng lập thêm những phòng thí nghiệm mới, số lượng hung thú tăng lên rất nhiều!”
Sáu Tai xoa mắt kính trên mũi, động tác vô cùng nho nhã như một học giả.
“Cho dù Nhân tộc có tiêu diệt chúng ta, thì trong tương lai, Cửu Châu tất nhiên sẽ là thế giới của hung thú!”
Nằm sâu trong Đông Hải.
Sóng gió mênh mông cuồn cuộn vô bờ.
Trên một hòn đảo nhỏ vô danh.
Ánh sáng của trận pháp lấp lánh, vô số sấm sét lửa nóng bao phủ bên trong.
Gừ!
Từng đợt tiếng hổ gầm vang lên, một con hổ có tu vi Nguyên Anh với đôi cánh trên lưng, nhảy tới nhảy lui tránh né sấm sét.
“Tiền bối tha mạng!”
“Tiểu hổ đồng ý làm tọa kỵ, phi thiên độn địa, không gì là không làm được.”
“Vãn bối có huyết mạch thừa kế từ thời Thượng Cổ, biết được rất nhiều bí mật, trong đó có cả phương hướng của Yêu Thánh……”
Hổ yêu nhìn tu sĩ mặc đạo bào cao cổ đứng phía ngoài trận pháp, đúng là “Nguyên Linh” Thiên Quân trong trí nhớ, không ngừng cầu xin tha mạng.
“Phương hướng của Yêu Thánh? Nói thử xem.”