Ta Trường Sinh Bất Tử Ở Tu Tiên Giới (Bản Dịch Full)

Chương 366 - Chương 366 - Năm Trăm Năm Sau

Chương 366 - năm trăm năm sau
Chương 366 - năm trăm năm sau

Ánh mắt Chu Dịch hơi chững lại, nhưng mà không hề dừng trận pháp cấm chế lại, thay vì tìm hiểu về bí mật thời Thượng Cổ, lại lại càng muốn khiến cho con hổ yêu kia bị hồn phi phách tán.

Dù sao cũng là Nguyên Anh lão tổ, lại còn có huyết mạch Thượng Cổ, lỡ đâu nó còn có bí thuật gì chưa lấy ra sử dụng thì sao!

Tiềm tu trong Đông Hải hơn hai mươi năm, ngày thường vẫn thi triển thuật pháp nguyền rủa, phá được phong ấn của chiếc răng nanh kia, Yêu Hoàng của tộc hổ có cánh chui ra từ bên trong.

Hổ Hoàng vội vàng trả lời: “Vào thời Thượng Cổ, linh khí dần dần cạn khô, tổ tiên của Yêu Thánh vì muốn được sống sót, nên đã đi vào sâu trong Bắc Hải để tìm kiếm nơi tận cùng của trời đất, cuối cùng tìm được một đại lục ở vực ngoại.”

Chu Dịch lắc đầu nói: “Tốc độ di chuyển của Yêu Thánh có thể sánh bằng tu vi Phản Hư, cho dù bần đạo có biết được lộ trình, thì cũng khó có thể đến được nơi đó.”

Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng trong lòng thì lại ghi nhớ chuyện này, có được tuổi thọ vô tận và Côn Luân động thiên, chỉ cần có kiên nhẫn thì sẽ có một ngày có thể tìm được vực ngoại. Nhưng tin tức này cũng không quan trọng lắm, Chu Dịch cũng chẳng hề hứng thú gì với vực ngoại, Cửu Châu còn an toàn hơn nhiều so với những đại lục ở vực ngoại.

“Đây chỉ là điều đầu tiên.”

Hổ Hoàng nói: “Tiền bối có thể lập khế ước thần hồn với ta, sau này sẽ còn biết được rất nhiều bí mật thời Thượng Cổ nữa!”

Yêu tộc dung hòa truyền thừa vào trong huyết mạch, một khi huyết mạch thức tỉnh thì có thể có được ký ức của cổ yêu, đáng tin hơn phương thức truyền miệng hay là ghi chép bằng ngọc bội của Nhân tộc rất nhiều.

Năm đó khi tán gẫu với Nguyên Linh Thiên Quân về việc này, nghe nói vào thời Thượng Cổ, đã từng có cường giả muốn bắt chước theo Yêu tộc, để đảm bảo cho truyền thừa của Nhân tộc được kéo dài không dứt, kết quả không có bất kỳ ai đồng ý chấp nhận ấn ký truyền thừa.

Cho dù là người bình thường nhất cũng nghi ngờ cường giả kia mượn cơ hội này để đoạt xá, mưu đồ một loại trường sinh khác!

“Yêu tộc, đáng giết!”

Chu Dịch tay bắt pháp quyết, Thái Thanh thần phù bắn ra linh quang, ghim chặt Hổ Hoàng vào giữa trận pháp.

Hổ Hoàng ngửa mặt lên trời gào rú, biết rằng nếu như mình không thoát được thì sẽ bị hồn phi phách tán, những lời cầu xin tha thứ bỗng biến thành những câu quát mắng. Cường giả Tiên đạo khao khát trường sinh, không tiếc bỏ ra bất kỳ giá nào, nhưng cũng không thật sự sợ hãi cái chết .

“Lão già lắm lông, bổn hoàng chờ ngươi ở dưới kia!”

Ba năm sau.

Nguyên Anh vỡ nát, hồn phi phách tán.

Chu Dịch bắt lấy chiếc răng nanh trong suốt kia, thần thức đảo qua, bên trong là không gian rộng mấy chục trượng.

“Phương pháp tự phong của mấy lão già kia hẳn là có nguồn gốc cùng một loại thần thông. Nghe đồn đã từng có đại giáo thống trị Cửu Châu, hai tộc Nhân Yêu đều là môn đồ của giáo phái này, có lẽ là bí thuật được truyền lại vào thời đó!”

Vung tay xóa đi tất cả trận pháp cấm chế, thân hình chớp nhoáng biến mất không thấy đâu.

Côn Luân động thiên.

Linh khí nồng đậm đến cực điểm, ngưng tụ thành mây rồi rơi xuống, tưới cho linh dược bên trong linh điền.

Từ khi thời Mạt Pháp bắt đầu cho đến nay đã trải qua một ngàn năm, không ít loại linh dược quý giá đã trưởng thành, dùng chúng để luyện chế thành đan dược, tốc độ tăng trưởng tu vi của Chu Dịch nhanh hơn rất nhiều so với dự tính.

Trong số này còn có cả linh dược đẩy nhanh quá trình ngưng Anh, đợi thêm mấy trăm năm nữa thì chúng cũng sẽ trưởng thành.

Chu Dịch hiện hóa thân hình, nhìn thấy nhóc con Linh Sâm ngồi ở dưới tàng cây, đang uể oải ỉu xìu ngáp ngắn ngáp dài.

Sâu trong Đông Hải không có internet, di động trở thành đồ vô dụng, chỉ có thể dùng để chơi loại trò chơi dành cho một người chơi.

Nhóc con Linh Sâm đột nhiên bị mất đi sở thích lớn nhất, từ đó đến nay đều có dáng vẻ như vậy, cả ngày uể oải ỉu xìu, dường như chẳng còn hứng thú gì với vạn vật trên thế gian này nữa.

“Đây là tâm ma, phải để chính thằng nhãi này lĩnh ngộ mới được!”

Chu Dịch chưa bao giờ ngờ được rằng chỉ một chiếc di động lại phá hỏng tiên tâm của nhóc con Linh Sâm, nhưng mà trông người lại ngẫm đến ta, nếu như trên đời này không thể ăn mừng được nữa, chắc có lẽ ta cũng sẽ cảm thấy tu tiên nhạt nhẽo vô vị.

“Nhớ phải chăm sóc linh điền, bần đạo đi bế quan đây!”

Phân phó một tiếng, Chu Dịch đi vào chỗ tu hành bên trong đạo quan.

Lấy bảo châu từ trong túi trữ vật ra, đúng là thứ mà năm đó Nguyên Linh lưu lại sau khi chết, bên trong đang có một phân hồn đang đục lỗ.

Năm xưa Nhất Khí tông thống trị Vũ Châu, tài nguyên của tông môn vượt xa Long Hoàng, cho nên diện tích không gian bên trong bảo châu rộng chừng một ngàn trượng, đồng thời bức màn ngăn cũng vững chắc hơn nhiều.

“Thần hồn của bần đạo mạnh mẽ hơn gấp mấy lần so với năm xưa, theo như tính toán của hai mươi năm qua thì sẽ mất khoảng ba trăm năm.……”

Chu Dịch lại lấy chiếc răng nanh ra, tay bắt pháp quyết lại phân ra một sợi thần hồn.

“Phân hồn thuật có thể thi triển đồng thời hai phân hồn,đúng thật là có thể tiết kiệm được không ít thời gian!”

……

Thời gian chầm chậm trôi.

Bế quan nhiều năm.

Một năm lại một năm nữa trôi qua.

Trong quá trình bế quan này, Chu Dịch chỉ xuất quan có một lần, vào lúc sinh nhật hai ngàn tuổi của hắn, nhưng mà hắn không rời khỏi Đông Hải để đi ăn mừng, mà là một thân một mình uống linh tửu cả một đêm trên hoang đảo.

“Trường sinh bất tử quá tịch liêu!”

Rồi sau đó lại tiếp tục tiềm tu, cho đến lúc bế quan được hai trăm năm, chiếc răng nanh bị phá vỡ biến thành động thiên.

“Bước tiếp theo, đưa chiếc răng nanh vào trong Côn Luân rồi đánh nát nó ra, thử xem có thể mở rộng được diện tích của động thiên hay không.”

Chu Dịch cũng không quá chắc chắn về chuyện này, trong điển tịch đạo tạng, không có bất kỳ ghi chép nào về chuyện này, chỉ có thể làm thử theo phỏng đoán.

Bình Luận (1)
Comment
darkstalker8x2 6
darkstalker8x2
Reader
3 Tháng Trước
Truyện nd rất hay nhưng lối hành văn của tác giả làm người đọc khó theo dõi, nhưng đoạn đối thoại dài giữa các nhân vật thì ko biết ai đang nói ai đang nghe luôn, những đoạn chuyển diễn biến tình tiết thì toàn bị ăn mất phần đâu, làm ngta ko bắt kịp nội đúng tác giả đg muốn truyền đạt ở đây là gì, còn phần dịch thì hẳn là dịch giả dùng AI để dịch luôn, lủng củng vcl, đọc mà rối hết cả não.
Trả lời
| 0