Quái xà dài hơn mười trượng, toàn thân được bao phủ bởi lớp vảy đen nhánh, khắp người nó mọc đầy những chiếc gai sắt nhọn, dưới bụng nó có tám cánh tay với móng vuốt của hổ, trên lưng là một đôi cánh chim, tốc độ nhanh như tia chớp.
“Yêu thú gì thế này?”
Mặt Chu Dịch lộ vẻ nghi ngờ, từ sau khi linh khí hồi sinh tất nhiên là sẽ có Yêu tộc xuất hiện, nhưng chưa từng nghe thấy yêu thú nào có dáng vẻ như vậy cả.
Trong vạn cuốn đạo tạng có ghi chép về Yêu tộc, gần như là đã tổng hợp hết tất cả huyết mạch yêu thú đã từng xuất hiện ở Cửu Châu, chưa từng có con nào tương tự như con quái xà này cả.
Vung tay giáng xuống vài luồng sấm sét, quái xà bị đánh cho máu thịt bung bét, vẫn không biết sợ hãi, dũng mãnh không sợ chết xông đến.
“Đại yêu, nhưng lại không có trí tuệ sao?”
Chu Dịch lập tức cảm thấy hứng thú, trong lòng suy đoán chuyện này có thể là đột biến xuất hiện bởi sự ảnh hưởng của linh khí hồi sinh, phất tay ghì chặt con quái xà tiến hành sưu hồn.
Đau đớn, hỗn loạn, giết chóc, cắn nuốt……
Thần hồn của con quái xà này yếu ớt, còn chẳng bằng một nhân tộc bình thường nữa, căn bản là không có yêu hồn hoàn chỉnh, chỉ có những cảm xúc tiêu cực dâng trào như thủy triều, vô số mảnh ký ức vặn vẹo mơ hồ.
“Đây không phải là Yêu tộc!”
Chu Dịch nhíu mày, cho dù hai tộc có huyết hải thâm thù, cũng phải thừa nhận một điều rằng Yêu tộc cũng tu hành Tiên đạo.
Tiên đạo quý trọng sự sống, mục đích cuối cùng cũng vẫn là trường sinh, một thần hồn hỗn loạn như vậy thì coi như con đường tương lai đã vô vọng.
“Cửu Châu đã xảy ra chuyện gì rồi?”
Chu Dịch nhìn về phía Tây, trong lòng dường như có chút lo lắng, lấy ống thăm ra thi triển Tiểu Tiệt Thiên Thuật.
Linh thăm vững vàng rơi xuống.
Không có việc gì cả, cũng không khác gì quẻ bói của buổi sáng.
“Đáng ra thì sẽ không có nguy hiểm đến tánh mạng, nhưng mà cẩn thận vẫn hơn.”
Chu Dịch há mồm phun ra Thái Thanh thần phù, treo trên đỉnh đầu rủ thần quang xuống, thân hình bổng chốc biến mất ngay tại chỗ, che dấu thân mình không hề để lộ bất kỳ dấu vết của khí tức.
Tốc độ độn quang nhanh hơn vài phần, rồi càng đến gần với Cửu Châu hơn, thì lại bắt gặp đủ các loại quái thú trên biển.
Hình dạng quái gở, hung ác, gần như là không hề trùng lặp với nhau, điểm tương đồng chính là không có linh trí.
Quái thú bơi lội dưới biển, chỉ cần nhìn nhau không vừa mắt thì lao vào nhau cắn xé, kẻ thắng cuộc sau khi cắn nuốt thân xác kẻ còn lại thì khí tức trở mạnh mẽ hơn vài phần..
Một tháng sau.
Cuối cùng Chu Dịch cũng đã nhìn thấy được đất liền Cửu Châu, lúc này đã là vùng duyên hải, nhưng quái thú dưới biển vẫn rất đông đúc, chúng giết chóc nhau mọi lúc mọi nơi, máu tươi nhuộm mặt biển thành đủ loại.
“Đây vẫn còn là Cửu Châu sao?”
Dựa theo phương hướng trong trí nhớ, bay về phía thành phố hạng nhất Tân Hải của Đại Chu, ngày xưa từng mua một căn hộ ở đó.
Nửa ngày sau.
Sau khi cẩn thận xem xét phân tích, phế tích trước mắt chính là di chỉ Tân Hải.
Một thành thị hàng đầu với mấy ngàn vạn dân cư, bây giờ đã biến thành núi rừng âm u, còn sót lại một vài đống đổ nát bị cỏ cây che phủ, chứng minh rằng nơi này đã từng có dấu vết của nền văn minh.
Sắc mặt Chu Dịch xanh mét, dùng thần thức đảo qua Tân Hải.
Từng loại di vật bay lên từ mặt đất, những chế phẩm pha lê vỡ vụn, những linh kiện máy móc rỉ sắt, những cái xác ô tô nham nhở, cùng với vô vàng súng ống chiếm số lượng nhiều nhất……
Gào!
Động tĩnh đã làm kinh động quái thú trong rừng, một con sư tử ba đầu, dưới chân nó là lửa cháy bay lên trời.
Sư tử nhanh chóng phát hiện ra Chu Dịch, ba cái đầu của nó phun ra những đốm lửa với màu sắc khác nhau, chúng tụ họp lại với nhau khiến cho uy lực bỗng chốc tăng vụt lên.
“Thần thông thiên phú của Yêu tộc sao?”
Chu Dịch thổi một ngụm khí ra dập tắt ngọn lửa, phất tay bắt lấy con sư tử kia, thi triển sưu hồn thuật cùng lúc với cả ba cái đầu.
“Thần hồn mạnh mẽ hơn rất nhiều, có màu sắc đỏ gần giống với hỏa linh khí, nhưng thần trí hỗn loạn không có trật tự, vẫn chưa phải là Yêu tộc chính thống!”
Con sư tử ba đầu này chỉ là sự khởi đầu mà thôi, Tân Hải có diện tích rộng lớn, có rất nhiều quái thú sinh sống.
Chúng nó gầm gừ rống lên hết đợt này đến đợt khác, nhưng không thể tìm được tung tích của kẻ gây chuyện, dù sao thì sự phẫn nộ khi bị người khác quấy nhiễu cũng phải được xả ra ngoài, vì thế chúng lại bắt đầu một trận chém giết lẫn nhau.
Lúc này.
Chu Dịch dùng thần thức quét qua, phát hiện ra một lô cốt ở phía Đông của Tân Hải.
Lô-cốt nằm cách mặt đất mười trượng, được xây dựng bằng nhiều tầng bê tông, sắt thép, bên trong có khu vực sinh sống và khu vực trồng trọt hoàn thiện cùng với kho vũ khí súng đạn khổng lồ.
Đáng tiếc không hề có hơi thở của người sống, mà lại có mấy con quái thú nấp trong đó.
Chu Dịch đã có thể đoán được, nền văn minh Nhân tộc tất nhiên đã bị hủy diệt bởi đám quái thú này, phất tay thiêu đốt tất cả thành tro bụi.
Thần thức đảo qua lô-cốt, thân hình chợt lóe lên, xuất hiện trong khu vực trung tâm, bố cục ở đây tương tự như phòng chỉ huy tác chiến.
Bên trong căn phòng này có mấy bộ xương khô, với cây súng lục chỉa vào đầu hoặc là ngực, nhìn thì như là tự sát, còn những thiết bị điện tử như máy tính, màn hình vv đều đã bị hủy hoại.
Ánh mắt Chu Dịch dừng lại trên một cái xác khô, trong lòng ngực của hắn có một cuốn tập, dùng pháp lực bắt lấy lật xem nội dung bên trong.
Nội dung bên trong giống như là một cuốn nhật ký.
“Đại nạn hung thú xuất phát từ Quỳnh Châu?”
“Quỳnh Châu bị huỷ diệt đầu tiên, tiếp theo Phật Châu, Thanh Châu đều bị huỷ diệt…… Nơi duy nhất còn có thể chống đỡ được sự tấn công của hung thú là Vân Châu……”
“Đại Chu có lịch sử hơn trăm năm, trong làn sóng yêu thú dữ dội, cuối cùng cũng không thể chống đỡ được yêu thú vô cùng vô tận như thủy triều, Tân Hải là thành thị duyên hải cuối cùng!”