Thẩm Thành run rẩy hỏi: “Chuyện gì?”
Chuột yêu lấy ra một nắm hạt nhỏ từ trong pháp khí trữ vật, nếu dùng kính lúp quan sát thì có thể nhìn ra được đấy là mấy vạn trứng trùng.
“Đem chúng nó vào trong thành, rồi cứ rải bừa xuống mặt đất, bổn vương sẽ cho ngươi thuốc.”
Thẩm Thành do dự một lát, gật đầu đồng ý nói: “Ngươi phải đưa thuốc cho ta trước!”
“Có thể.”
Trong tay chuột yêu xuất hiện năm chiếc ống nghiệm bằng pha lê, bên trong là chất lỏng màu đỏ tươi, nói: “Đây là loại thuốc số 0 mới nhất mà bổn vương nghiên cứu phát minh ra, không có bất kỳ tác dụng phụ nào cả, xác suất đột phá thành công cao đến hai mươi phần trăm!”
Ống nghiệm và trứng trùng đều rơi vào tay của Thẩm Thành, tứng trùng giống như một vốc bụi, vừa tiếp xúc với da đã chui vào trong người.
Sắc mặt Thẩm Thành thay dổi, trực tiếp mở năm chiếc ống nghiệm kia ra, ngửa đầu uống hết toàn bộ chất lỏng bên trong.
Linh khí, dị huyết cuồn cuộn mãnh liệt, dưới tác dụng của thuốc bắt đầu tiến vào gen và huyết mạch của Thẩm Thành, bên ngoài thân thể hiện lên ma văn màu đỏ đậm.
Ước chừng sau nửa canh giờ.
Thẩm Thành bỗng nhiên cao lên hơn bảy thước, cảm ứng được sự bùng nổ của sức mạnh, nói: “Đây là võ giả hàng đầu sao? Quả nhiên là mạnh mẽ!”
Khí huyết vận chuyển trong cơ thể, phát hiện ra đám trứng trùng đang nằm bên trong dạ dày, Thẩm Thành thở dài một tiếng trực tiếp khiến cho khí huyết nổ tung, muốn tiêu diệt hết đám trứng trùng kia.
Cha mẹ đều chết bởi nạn hung thú, thì sao hắn có thể bị yêu thú dụ dỗ được chứ?
“Lãng phí năm liều thuốc yêu ma, coi như giết được con hung thú, báo thù cho cha mẹ!”
Chuột yêu cười nhạo, lẳng lặng nhìn Thẩm Thành, phảng phất như đã sớm dự đoán được kết quả này.
Á!
Thẩm Thành kêu lên đau đớn, dạ dày đã dập nát, nhưng trứng trùng vẫn không hề bị sứt mẻ gì, bắt đầu di chuyển theo mạch máu trong nội tạng đến khắp nơi trong.
“Nhân loại ngu xuẩn !”
Chuột yêu đắc ý nói: “Loại ma muỗi vô hình này của bổn vương, cần phải được nuôi dưỡng bởi máu huyết của võ giả, đúng lúc nhờ ngươi ấp cho chúng nó nở ra. Khặc khặc khặc, có được sự hỗ trợ của đám hung muỗi này, bổn vương nhất định có thể công phá Lương thành!”
“Á Á Á……”
Thẩm Thành kêu rên đau đớn, sự thù hận trong hai mắt đã nồng đậm đến cực điểm, nhìn chằm chằm chuột yêu hận không thể cắn chết được nó.
Vào lúc hấp hối, Thẩm Thành dường như nghe thấy âm thanh của sự vui mừng.
“Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn! Cuối cùng thì bần đạo cũng đã nhìn thấy người sống, còn có cả đám Yêu tộc không chính thống này nữa!”
Người đang nói chuyện chính là Chu Dịch, độn quang băng qua di tích Vũ thành, thần thức đảo qua nơi này phát hiện ra nhân khí và yêu khí, lập đáp xuống rồi đi vào thăm dò.
Vẻ mặt con chuột yêu kia trầm trọng, nó không thẻ cảm ứng được thực lực của đạo nhân kia, lạnh giọng quát hỏi.
“Đạo sĩ thúi ở đâu ra đây?”
“Bần đạo là Luyện Khí sĩ của Côn Luân sơn, Huyền Dịch!”
Chu Dịch phất tay bắn linh quang xuống, tẩy rửa huyết mạch của Thẩm Thành một lần, đám trứng trùng tan thành mây khói.
“Côn Luân?”
Chuột yêu hoảng sợ kêu ra tiếng, cặp tai thỏ dựng thẳng, đôi cánh sau lưng vỗ mạnh bay ra phía ngoài.
Nhưng đám hung thú đứng hai bên người nó không biết sợ gì cả, nhận được mệnh lệnh của con chuột yêu kia, phun khí độc bắn ra tia lửa, ngang nhiên lao về phía Chu Dịch, con có khí tức yếu nhất trong số đó cũng có thể sánh với Trúc Cơ.
“Nghe thấy tên Côn Luân mà còn muốn trốn sao?”
Chu Dịch hừ lạnh một tiếng, Phân Kiếm Quang bay ra từ cổ tay áo, hóa thành mấy chục luồng kiếm quang bắn tới.
Chỉ nghe thấy đám hung thú thét dài từng đợt, rồi tất cả bọn chúng đều yên tĩnh không tiếng động, từng cái đầu thú rơi xuống, vẫn còn giữ nguyên biểu cảm khi còn sống.
“Tiên trưởng tha mạng!”
Chuột yêu nhìn thấy kiếm quang đánh tới, sợ tới mức ngã xuống từ trên trời, hai tay ôm đầu liên tục cầu xin.
Chu Dịch hút nó vào trong tay, trực tiếp thi triển sưu hồn thuật, mạnh mẽ chiếm lấy ký ức.
Một lát sau.
Hai mắt Chuột yêu dại ra, thần chí mơ màng hồ đồ, yêu hồn bị hư tổn đã trở thành một thứ đần độn.
“Hung thú lại xuất phát từ phòng thí nghiệm của Nhân tộc!”
Chu Dịch ngẩn ngơ hồi lâu, từ ký ức của chuột yêu biết được, đúng là Yêu Vương Sáu Tai chạy thoát khỏi phòng thí nghiệm, phân tán loại thuốc số 0 khắp nơi.
Yêu Vương Sáu Tai không có được môi trường thực nghiệm như của Nhân tộc, dùng công nghệ thô sơ chế tạo ra loại thuốc số 0, xác suất sử dụng thành công lại càng thấp.
Sau khi dã thú uống vào, mười con thì chưa chắc đã có một con sống sót, còn những con có thể xuất hiện trí tuệ thì lại vô cùng hiếm.
Nhưng mà dã thú khác với Nhân tộc, số lượng khổng lồ mà lại còn không có trí tuệ, ví dụ như cặp chuột thì trong một năm là có thể sinh sản ra cả vạn con, còn có những loài sâu bọ, số lượng của chúng lại càng thêm khủng bố.
Phần lớn hung thú được sinh ra bởi loại thuốc số 0 đều không có trí tuệ chỉ biết phá hoại giết chóc, là nô bộc hoàn hảo nhất của Yêu tộc.
Mấy trăm năm sau, Yêu tộc dựa vào số lượng vô cùng vô tận của chúng, là đám hung thú dũng mãnh không sợ chết, tiến hành công thành chiếm đất khắp mọi nơi.
“Cửu Châu đều đã bị chiếm đóng, bây giờ nơi duy nhất mà Nhân tộc sinh sống là một thành trì gần Tiên Kinh, có diện tích hơn bốn ngàn dặm, mà diện tích này lại đang không ngừng thu nhỏ lại……”
Chu Dịch bất đắc dĩ thở dài một tiếng, có thể nói nhân loại đã tự hủy diệt chính mình.
Nếu như không nghiên cứu loại thuốc thử số 0, mà phát triển võ đạo cùng Tiên đạo theo phương pháp cổ xưa, thì tốc độ tu luyện của Yêu tộc chính thống căn bản là không thể sánh được với Nhân tộc.
Nhân tộc lại có ưu thế của người đi đầu, Thái Huyền Kinh màChu Dịch truyền lại là pháp môn Luyện Khí đỉnh phong, Yêu tộc tuyệt đối không có cơ hội quật khởi.
Nhưng sức người không địch lại số trời!