Chu Dịch phất tay thu chuột yêu vào túi trữ vật, con yêu thú này có huyết mạch của dị thú chuột bay thời Thượng Cổ, dùng nó để nghiên cứu có lẽ sẽ có tác dụng khôn lường.
Dưới chân nổi mây, nâng hai người lên, tiếp tục bay về hướng Đông.
“Nhà của cư sĩ ở đâu?”
“Lương thành.”
Thẩm Thành bay trên trời cao, nhìn ánh sao đầy trời, dường như chỉ cần giơ tay ra là có thể với tới, cảm thấy huyền diệu mới lạ.
Chu Dịch hỏi: “Lương thành sắp bị chiếm đóng rồi, phải không?”
“Dạ.”
Vẻ mặt Thẩm Thành kiên nghị, nói: “Hiện tại ta cũng đã trở thành võ giả, đã chẳng cần phải rời đi trước rồi, nếu Lương thành bị xâm chiếm, thà chết cũng phải giết thêm được mấy con hung thú!”
“Yên tâm đi, sẽ không đâu.”
Khi Chu Dịch sưu hồn chuột yêu đã biết được, năm con Yêu tộc phụ trách tấn công Lương thành, thực lực yếu ớt chỉ cần phất tay là tan thành mây khỏi, lại hỏi thêm:
“Hiện giờ trong Nhân tộc, có còn nhiều người tu hành cổ pháp không?”
“Chỉ có một số ít người có thiên phú dị bẩm là tu hành Tiên đạo cổ pháp!”
Thẩm Thành bất đắc dĩ nói: “Tốc độ tăng trưởng tu vi của cổ pháp chậm hơn nhiều so với dùng thuốc, hở một cái là cần đến mấy chục năm cho đến cả trăm năm khổ tu, khi ở trên chiến trường, còn chẳng có ích bằng súng ống với sức công phá mạnh.”
“Ta nghe người ta nói có một số thiên tài được liên minh bao nuôi, mai danh ẩn tít chỉ phụ trách tu hành cổ pháp.”
“Nếu là tương lai Nhân tộc bị diệt vong hoàn toàn, bọn họ sẽ rời đây đi đến Tứ Hải sinh sống sinh con đẻ cái, duy trì huyết mạch cuối cùng của Nhân tộc!”
Lương thành.
Chu Dịch đứng trên đám mây, nhìn xuống phía dưới, đèn đuốc sáng lạn như ban ngày.
Toàn bộ thành thị trông như một thành trì khổng lồ, tường thành được xây dựng bằng bê tông dày mấy trượng, toàn bộ bố cục của đường phố nhà cửa đều vì mục đích chiến tranh, trên tất cả các vách tường đều có những lỗ đạn pháo kích.
Trên đường không có những người đi đường bình thường, mà là binh lính tuần tra đang nện bước, chiến xa chạy qua chạy lại ầm ầm ầm.
Không cần phải hỏi thăm, chỉ cần nhìn một cái là có thể cảm nhận được bầu không khí nặng nề của trận mưa gió sắp đến.
“Đạo trưởng, phần phía Đông của Lương thành là chiến khu cách tiền tuyến gần nhất, đã chống trả với sự tấn công của hung thú hơn hai mươi năm.”
Thẩm Thành thở dài nói: “Hiện giờ phần lớn bá tánh trong thành đều đã rút lui, có lẽ chỉ cần tám đến mười năm nữa, sẽ phải kích nổ vũ khí hủy diệt được chôn sẵn dưới lòng đất!”
Chu Dịch dùng thần thức đảo qua, quả nhiên phát hiện ra những hầm chứa tên lửa ngầm đã sẵn sàng kích hoạt bất kỳ lúc nào, lên đến cả ngàn cái.
Một khi tất cả đều được kích nổ, thì tất cả mọi thứ trong trong vòng ngàn dặm đều sẽ hóa thành phế tích.
“ Uy lực của vũ khí hủy diệt có thể sánh bằng sức nổ của pháp bảo, nhưng mà căn bản không thể ảnh hưởng được đến chân quân, tốc độ quá chậm, uy lực lại phân tán, huống chi khoa học kỹ thuật bình thường làm sao có thể tìm được tung tích của Kim Đan chân quân chứ!”
Năm xưa khi Chu Dịch còn ở Đại Chu, đã từng lẻn vào căn cứ thử nghiệm trong một sa mạc, tự mình cảm nhận cái gọi là vũ khí hủy diệt có sức công phá lớn nhất.
Nguy cơ diệt vong của Nhân tộc đang gần ngay trước mắt, truyền thừa Tiên đạo đã được công khai từ lâu, bất kỳ ai đều có thể tìm đọc, Thẩm Thành đương nhiên là cũng biết về Kim Đan chân quân, mặt lộ vẻ chờ mong nói.
“Nếu như Nhân tộc có được Kim Đan chân quân, có lẽ là có thể đánh trả lại Yêu tộc!”
“Khó đấy!”
Chu Dịch khẽ lắc đầu, chiến lực của hắn cũng được coi như đứng đầu trong hàng chân quân, mà còn có thể xưng là chỉ đứng sau Nguyên Anh thôi, kết hợp với rất nhiều pháp bảo thì có thể đấu pháp vài trận với Nguyên Anh sơ kỳ.
Nhưng vì phát hiện ra trong trí nhớ của chuột yêu, nhìn thấy vô số hung thú tuông trào như thủy triều, có hao hết pháp lực cũng không thể giết chết được hết chúng.
Nhân tộc dựa vào súng ống hạng nặng kèm theo đó là việc sử dụng vũ khí hủy diệt bất kể hậu quả ra sao, mới có thể ngăn cản diệt trừ mối họa hung thú.
Huống hồ gì trong mắt Yêu tộc chân chính, hung thú chẳng qua là những vật tế thần trong chiến tranh mà thôi, chỉ khi tiêu diệt hết những Yêu tộc thật sự đang ẩn nấp, mới có thể trừ khử được mối họa từ hung thú.
“Nhưng mà Kim Đan có thể bảo vệ cho Nhân tộc không bị diệt vong, sau này linh khí lại càng tăng tiến thêm, chắc chắn sẽ xuất hiện thêm nhiều chân quân hơn nữa!”
Trong lúc đang trò chuyện với nhau.
Chu Dịch đáp xuống trước một tòa nhà thấp ở phía Tây thành theo lời chỉ dẫn của Thẩm Thành.
Vừa mới đáp xuống mặt đất, đã phát hiện có một luồng dao động vô hình đảo qua, giống như kiểu của thần thức, nhưng nó lại không phải là khí tức của người sống.
“Đây là?”
Chu Dịch nhờ vào Thái Thanh thần phù ẩn giấu tung tích, dao động không hề phát hiện ra hắn, trái lại bị thần thức của hắn tra xét và phát hiện ra nơi phát ra, một cỗ máy giống như radar được lắp đặt trên nóc tòa nhà trung tâm thành.
Từng vòng dao động phát ra, theo dõi khí tức trong thành mọi lúc và mọi nơi.
Toàn bộ Lương thành đều bị thần thức của Chu Dịch bao phủ, tình cờ nhìn thấy một mối nguy hiểm ở phía Đông thành, một bầy hung thú mang hình dáng của chuột với hàm răng sắc nhọn và gai mọc ngược trên lưng, chúng vừa mới gặm nát bức tường bằng xi măng chui ra, còn chưa kịp tàn sát bừa bãi khắp nơi, thì binh lính và chiến xa ở gần đó đã nhận được tin tức chạy đến rồi.
Quân đội dàn trận bao vây kín kẽ, chặn đám hung thú kia ngay trên đường phố, những tiếng nổ liên tiếp của súng ống hạn nặng, pháo kích nổ vang, xác hung thú nát bươm tung tóe, rồi một đám nhân viên kỹ thuật chuyên nghiệp chạy đến thu dọn đống xác chết kia.