Ta Trường Sinh Bất Tử Ở Tu Tiên Giới (Bản Dịch Full)

Chương 373 - Chương 373 - Đại Học Võ Đạo (2)

Chương 373 - Đại học Võ Đạo (2)
Chương 373 - Đại học Võ Đạo (2)

Phản ứng vô cùng nhanh nhạy, đâu vào đấy, hiển nhiên đã từng tham dự quá nhiều đợt tập kích hung thú!

“Hung thú tấn công vào thành thị Nhân tộc bất kỳ lúc nào, nhưng không khủng bố như thú triều mà thôi, Lương thành cũng như thế, mà những thành thị khác cũng như thế.”

Chu Dịch dùng thần thức thân nhập thăm dò những máy móc kia, phát hiện trong số này có không ít luyện khí khắc văn, quá trình vận hành của chúng tiêu hao điện năng và linh khí, thay vì gọi chúng là máy móc, thì chúng lại giống như một tổ hợp bao gồm mười mấy loại pháp khí đặc thù.

Năm trăm năm đã qua đi, dưới áp lực của làn sóng hung thú, khoa học kỹ thuật cũng đã có một phần dung hợp với Tiên đạo.

Thẩm Thành nhập liên tiếp một chuỗi mật mã, cánh cửa sắt của tòa nhà thấp kia ầm ầm mở ra, dập vào trước mắt chính là bốn chiếc xe với súng máy hạng nặng, khi cửa mở ra thì súng ống đã lên nòng sẵn sàng.

“Thất thúc, là ta.”

Thất thúc là một lão giả đã hơn ngũ tuần, với kính râm, áo gió màu đen, quần da, cao hai trượng, trên vai là một hoả tiễn, rồi nhìn kỹ thì phát hiện vài vết sẹo do móng vuốt cào trên mặt, giống như một kẻ ác bị cấm ra ngoài đường trong thời bình vậy.

“Tiểu Thẩm à, mấy hôm nay sao chẳng thấy bóng dáng ngươi đâu cả?”

Vẻ mặt Thất thúc hơi dịu lại, nhưng không hề thả hỏa tiễn xuống, sau khi đánh giá Chu Dịch lại hỏi: “Vị đạo trưởng này có chút lạ mắt, hẳn là không phải người Lương thành?”

Chu Dịch hiểu được sự cẩn thận của đám người Thất thúc, chắp tay nói: “Bần đạo là Đường Huyền, tán tu Đông Hải.”

“Thất thúc, đạo trưởng là người tốt, mấy ngày nay ta đến Vũ thành tìm thuốc……”

Thẩm Thành kể lại ngắn gọn những gì mà hắn đã trải qua, đại khái là vì tư chất quá bình thường, vì muốn trở thành võ giả mà chạy đến di chỉ để thăm dò.

“Vậy là lại là một tu sĩ cổ pháp!”

Mặt mày Thất thúc lộ vẻ khác lạ, móc ra một cái hộp đen từ trong túi, nói: “Đạo trưởng chớ trách, trên lầu kia là vợ con chúng ta, không thể không cẩn thận cho được, xin rót pháp lực vào đây để kiểm chứng.”

Chu Dịch phất tay bắt lấy cái hộp đen, pháp lực rót vào trong đó, ánh sáng màu trắng sáng lấp lánh.

“Một món đồ chơi thú vị!”

Thần thức vừa đảo qua cấu tạo của chiếc hộp đen, đã biết được tác dụng của nó, tương tự như pháp khí dùng để thăm dò linh căn của Tu Tiên giới, nhưng lại được thêm vào khắc văn để phát hiện yêu khí, dùng hay màu ánh sáng trắng và đen để phân biệt ra người hay yêu.

Chu Dịch vận chuyển pháp lực, tiện tay gia tăng thêm hai trận văn vào trong hộp đen, một là phá huyễn, hai là tự bạo.

Phá huyễn có thể tránh được ảo thuật do Yêu tộc thi triển, biến đen thành trắng, tự bạo là khi yêu khí đạt tới Trúc Cơ kỳ, trực tiếp nổ tung khiến cho chúng biến thành tro bụi.

Thất thúc nhìn thấy ánh sáng màu trắng, lập tức trở nên nhiệt tình hơn rất nhiều.

Cổ Tu đã không còn được phổ biến ở Nhân tộc, nhưng thân phận của những tu sĩ này vẫn rất tôn quý, dù sao thì họ cũng là tiên nhân trong truyền thuyết, tứ nghệ tu tiên, pháp thuật huyền diệu cũng không phải là những thứ mà đám vũ phu mọi rợ có thể học được.

Tòa nhà thấp nhỏ này tổng cộng gồm sáu tầng, tầng một và tầng sáu phụ trách canh gác, những tầng ở giữa thì để sinh sống.

Nhà của Thẩm Thành ở tầng ba, không có thang máy chỉ có thể đi bộ.

Chu Dịch đi lên cầu thang, duỗi tay vuốt ve những dấu vết trên tường, chằng chịt những dấu móng vuốt, vết đạn bom, hiển nhiên đã trải qua không ít trận chiến.

Gia đình ở tầng ba nghe thấy tiếng bước chân, lần lượt nhìn xuyên qua con mắt mèo trên cửa quan sát, rồi lại hỏi thăm thông qua bộ đàm, nhìn chằm chằm đám người Chu Dịch vào nhà mới yên lòng.

Sinh tồn trong thời tận thế, nghe thấy nhiều thảm án do hung thú giết cả nhà, thần kinh luôn luôn ở vào trạng thái căng thẳng!

Bố cục trong căn hộ là hai phòng ngủ và một phòng khách, lộn xộn giống như ổ chó.

Trên bàn có bày mấy cây súng lớn nhỏ, trong góc tường là mấy trăm cân gạo bột mì, các loại dụng cụ để tập thể hình nằm la liệt trên mặt đất, trên tường dán bản vẽ về kinh mạch huyệt đạo của con người và khẩu quyết võ đạo.

Chu Dịch đảo mắt nhìn sơ qua, chỉ vào hai cái lỗ to trên tường, nói: “Cái này là sao?”

“Một buổi tối của ba năm trước, ta đang ở tu hành võ đạo, một con trùng quái không biết làm sao mà chui vào được trong này.”

Thẩm Thành cần cây súng ngắn trên bàn lên, lách cách lên đạn, nói: “Bang bang hai phát, bắn chết con trùng kia, dùng xác của nó để đổi lấy thuốc cường tráng thân thể.”

Chu Dịch nghi ngờ nói: “Tại sao lại không mang theo vũ khí khi đến Vũ thành chứ?”

Thẩm Thành nhún vai nói: “Vốn dĩ là có mang, nhưng còn chưa đến nơi thì gặp phải một con hung thú mạnh mẽ, bất đắc dĩ phải vứt bỏ vũ khí mà chạy trốn.”

Chu Dịch sờ sờ cổ tay áo, lấy ra một chồng linh phù.

“Thần Hành phù do bần đạo vẽ, khi gặp phải nguy hiểm thì dùng huyết kích hoạt, dùng để chạy trốn vô cùng hiệu quả.”

“Đạo trưởng phải đi rồi sao?”

Thẩm Thành tiếp nhận linh phù, khom người nói: “Không biết đạo trưởng sẽ đi đâu, sau này tu hành thành công, tất báo ân cứu mạng!”

“Tạm thời đến đại học Võ Đạo ở Tiên Kinh xem thử, có lẽ sẽ làm thầy giáo, dạy dỗ sinh viên.”

Chu Dịch nhìn vào khung ảnh trên bàn, cha mẹ em gái và Thẩm Thành cười rất vui vẻ, hiện tại chỉ còn lại có một mình hắn lẻ loi , vỗ bờ vai của hắn nói.

“Cố gắng sống sót, thi vào đại học Võ Đạo!”

“Dạ.”

Thẩm Thành gật đầu một cái thật mạnh, nói: “Tiên trưởng, chi bằng nghỉ ngơi một đêm, ta đến nhà Thất thúc mua hai bình rượu, được ủ bằng cổ pháp thuần túy, mùi vị ngon hơn ở chợ đen rất nhiều.”

Hung thú vây thành, vì để tiết kiệm lương thực, Nhân tộc đã sớm ban bố lệnh cấm rượu.

Bình Luận (1)
Comment
darkstalker8x2 6
darkstalker8x2
Reader
3 Tháng Trước
Truyện nd rất hay nhưng lối hành văn của tác giả làm người đọc khó theo dõi, nhưng đoạn đối thoại dài giữa các nhân vật thì ko biết ai đang nói ai đang nghe luôn, những đoạn chuyển diễn biến tình tiết thì toàn bị ăn mất phần đâu, làm ngta ko bắt kịp nội đúng tác giả đg muốn truyền đạt ở đây là gì, còn phần dịch thì hẳn là dịch giả dùng AI để dịch luôn, lủng củng vcl, đọc mà rối hết cả não.
Trả lời
| 0