Chu Dịch khẽ lắc đầu, hóa thành độn quang biến mất không thấy đâu, chỉ còn lại có dư âm mù mịt.
“Bần đạo đi xử lý mấy tiểu tử kia, sau này thi vào đại học Võ Đạo, sẽ mời ngươi uống thử rượu ủ hơn ngàn năm!”
……
Tiên Kinh.
Trung tâm của liên minh Nhân tộc, hội tụ tinh anh của Cửu Châu.
Từ sau khi đại nạn hung thú bùng nổ, triều đình không ngừng tăng cường các biện pháp phòng ngự, dựa vào bức tường thành được luyện chế từ thời Đại Càn ngàn năm trước, đắp bồi thêm vào đó đủ các loại Tiên đạo, phương thức khoa học kỹ thuật.
Năm đó trên website ngoại môn của Nhất Khí tông có đăng lên đủ loại tứ nghệ tu tiên hoàn chỉnh, nội dung của chúng có thể ứng dụng được cho những tu sĩ có tu vi dưới Kim Đan kỳ.
Tường thành được sự bảo vệ của nhiều tầng lớp trận pháp và luyện khí, kết hợp thêm nhiều tầng vũ khí hạng nặng, công bố với bên ngoài rằng đủ để có thể chống đỡ được đòn tấn công của Kim Đan chân quân!
“Thành lũy cuối cùng, cái tên này có chút không may mắn.”
Chu Dịch thúc giục Thái Thanh thần phù, độn quang đáp xuống trong thành, những vùng kiến trúc cổ vốn có đã dỡ bỏ hết, đã được đổi thành nhiều pháo đài thích hợp cho việc giao tranh trên đường phố.
Đứng trước nguy cơ diệt tộc, bất kỳ loại văn hóa truyền thừa nào, đều phải nhường chỗ cho chiến tranh.
Chỉ còn sót lại mỗi một hoàng cung, được coi như là sự tưởng niệm văn hóa cuối cùng của Nhân tộc.
Người đi trên đường bước đi vội vàng, đa số đều có vẻ mặt nghiêm nghị.
Cho dù chiến hỏa còn cách xa nơi đây bốn ngàn dặm, nhưng trong Tiên Kinh thường xuyên xuất hiện những trận tập kích quấy rối với quy mô nhỏ của hung thú, kèm theo đó là tin tức liên minh ở tiền tuyến liên tục bị đánh bại rút lui, bá tánh rất khó để không lo lắng cho tương lai!
Chu Dịch đi trên đường, phát hiện ra các cửa hàng gần như đều là của nhà nước, và đang trong tình trạng kiểm soát quân sự và phân phối theo số lượng nhất định.
Nội thành Tiên Kinh được bảo vệ bởi trận pháp, nên rất ít hung thú xâm nhập trái phép tiến vào gây rối cho người dân, nhưng đồng ruộng ngoài thành thì không thể tránh được việc bị phá hoại, lương thực vẫn luôn trong trạng thái khan hiếm.
Một số ít những cửa hàng tư nhân thì bán những thứ linh tinh vặt vãnh, chắc có lẽ là kiếm được hàng gì thì bán thứ đó.
Giao lưu kinh tế lụi tàn sắp đình trệ, hệ thống giao dịch bằng tiền giấy đã không thể tiếp tục vận hành được nữa, liên minh khôi phục lại việc giao dịch bằng tiền đồng, nhưng mà đại đa số cửa hàng đều là dùng vật đổi vật.
Chu Dịch đi trên đường, chỉ cảm thấy trong bầu không khí cũng đầy các loại cảm xúc tiêu cực.
“Suy sút, cô liêu, không thể nhìn thấy hy vọng……”
“Bất kể con đường tu hành nào, bao gồm việc dùng thuốc đều cần có đạo tâm thẳng tiến không lùi.”
“Trước tiên phải nghĩ biện pháp, thay đổi tình hình uể oải ai oán này, khi bá tánh nhìn thấy được niềm hi vọng Nhân tộc có thể sống sót không diệt vong, sẽ nảy sinh ra ý chí chiến đấu mạnh hơn gấp trăm ngàn lần!”
Một đường đi đến khu vực trung tâm của kinh thành.
Vốn dĩ đây vốn là Nhân An phường, hiện tại đều đã thay bằng đại học Võ Đạo, diện tích dài hơn mười dặm, tọa lạc ở một nơi tấc đất tấc vàng như Tiên Kinh, đủ để thấy được sự coi trọng của liên minh đối với nó.
Cổng trường.
Có không ít người đang tập trung xếp hàng, vận chuyển khí huyết công kích cột trụ bằng sắt đen xì.
Theo như lời Thẩm Thành, đại học Võ Đạo chiêu sinh mọi lúc, chỉ cần là thiên tài võ đạo, hoàn toàn không cần quan tâm đến kỳ thi lớn mỗi năm.
Chu Dịch đứng ở bên cạnh quan sát một lát, mấy chục người đang thử sức kia, không một ai có đủ tư cách.
Cây cột bằng sắt kia là pháp khí dùng để thử nghiệm khí huyết, nếu tuổi tác dưới hai mươi, khí huyết đạt tới tiêu chuẩn của một võ giả, là có thể miễn thi nhập học ngay lập tức.
“Phá được quy định của việc thi thố, thì cần phải có điều kiện cao hơn nhiều so với cách nhập học bình thường.”
Thân hình Chu Dịch lóe lên, chui xuống dưới đất trực tiếp xuất hiện ở giữa sân trường, trận pháp cấm chế được xưng là có thể chống lại được chân quân, không phát huy được bất kỳ hiệu dụng nào.
Tất cả truyền thừa Tiên Đạo của liên minh Nhân loại có thể nói đều xuất phát từ Chu Dịch, thì làm sao có thể trói buộc được hắn chứ.
Một lát sau.
Trong phòng hiệu trưởng.
Cộc cộc cộc.
Chu Dịch nhẹ nhàng gõ cửa, sau khi được cho phép đi vào, gặp được người thành lập đại học Võ Đạo.
Cường giả đứng đầu Nhân tộc được mọi người biết đến, Tiêu Hồng.
Tiêu Hồng ngẩng đầu nhìn người đi vào, khí tức pháp lực đạt tới tu vi Trúc Cơ đỉnh phong, một nhân vật như thế đáng lý phải có được tiếng tăm lừng lẫy trong liên minh, nhưng hắn lại không có bất kỳ ấn tượng nào về người này, nghi ngờ nói.
“Đạo trưởng đến từ đâu?”
“Tán tu Đông Hải, Đường Huyền.”
Chu Dịch chắp tay nói: “Mới đến Cửu Châu, nghe nói đến danh tiếng của đại học Võ Đạo, nên đặc biệt đến đây bái phỏng.”
Tiêu Hồng nghe được chu dịch của Chu Dịch, lập tức lộ vẻ vui mừng, nói: “Đông Hải vẫn còn Nhân tộc tồn tại sao?”
“Hẳn là đã không còn.”
Chu Dịch trở về từ Đông Hải, dọc đường đi cũng đã quan sát một số đảo lớn, sớm đã không còn dấu vết của Nhân tộc.
Khi đó hắn cũng không biết về đại kiếp nạn hung thú, chỉ cho rằng trong mấy trăm năm này xuất hiện sóng thần, động đất, tất cả con người trên đảo đều đã chết sạch, những chuyện này cũng không phải chuyện gì hiếm lạ ở Đông Hải.
“Đáng tiếc a đáng tiếc.”
Tiêu Hồng liên tục thở dài, chuyển giọng, nói: “Không biết đạo trưởng làm sao vào được trong thành?”
Chu Dịch thuận miệng bịa ra một lý do, nói: “Bần đạo tinh tu Độn Pháp truyền thừa, tuy rằng chưa đến mức không gì là không độn xuyên qua được, nhưng hiện tại, ở Cửu Châu còn chưa gặp phải nơi nào có thể cản bước được ta.”
Hai mắt Tiêu Hồng lóe sáng, xác định Chu Dịch đúng là Nhân tộc, cười nói.
“Đạo trưởng đến trường học để làm gì?”
“Dạy học.”