Ta Trường Sinh Bất Tử Ở Tu Tiên Giới (Bản Dịch Full)

Chương 376 - Chương 376 - Tiết Học Đầu Tiên (2)

Chương 376 - Tiết học đầu tiên (2)
Chương 376 - Tiết học đầu tiên (2)

Phòng học yên tĩnh một lát, rồi bỗng rất nhiều cánh tay giơ lên.

Thái độ của tu sĩ hiện đại đối với tiền bối Tiên Đạo khác hẳn những đệ tử trong tông môn cổ đại, khi Chu Dịch giảng pháp ở Đan Đỉnh Tông và Địa Hỏa cung, có rất ít người dám lên tiếng thắc mắc.

Đa số đệ tử đều rất cẩn thận, chỉ sợ một câu nói của mình khiến cho sư trưởng không vui, thà rằng tự mình trở về tự động tìm hiểu.

“Bắt đầu từ ngươi, hỏi từng người từng người một.”

Chu Dịch chỉ vào vị trí bàn đầu tiên bên tay trái, trả lời những điều thắc mắc của những sinh viên, bao gồm những điều không giới hạn trong bài giảng ngày hôm nay.

Các bạn học nhanh chóng phát hiện ra, bất kể là vấn đề nào thì Chu Dịch đều có thể giải thích một cách rõ ràng, thâm sâu, hơn nữa còn có thể diễn giảng dẫn đến một thế giới bao la hơn, giống như một bách khoa toàn thư về Tiên đạo vậy.

Con đường phía trước rộng mở hơn, đối với tu sĩ mà nói thì đây là một đại ân!

Một canh giờ trôi qua rất nhanh, còn cả hơn một nửa sinh viên chưa kịp hỏi thì đã tới giờ cơm trưa.

Đại học Võ Đạo là tương lai của Nhân tộc, những lãnh đạo của liên minh thà chịu đói, cũng cần để dành số thực phẩm còn lại để đáp ứng nhu cầu sử dụng của tất cả các học viên.

Cổ Tu luyện hóa linh khí mà sống, trông thì có vẻ như không cần ăn cơm, nhưng lại tiêu hao số linh vật ít ỏi!

Chẳng trách liên minh lại ưa thích tân thuật hơn, cho dù người luyện võ một bữa ăn hết mười con trâu, cũng chẳng sánh bằng một viên linh đan của đám tu sĩ Cổ Tu.

Cơm trưa là cực kỳ quan trọng đối với sinh viên, nhưng chỉ nhận được số lượng linh dược ít ỏi.

“Câu hỏi cuối cùng để ông trời quyết định vậy.”

Chu Dịch lấy ra một cái la bàn, thi triển thuật bói toán, chỉ vào một sinh viên ngồi hàng phía sau, nói: “Ngươi có thắc mắc gì?”

“Học trò là Mạnh Tuấn.”

Mạnh Tuấn đứng dậy, khom người thi lễ, thắc mắc nói: “Thầy mở khóa học Độn Pháp, tất nhiên là Độn thuật vô song, vì sao còn dùng việc bốc quẻ để quyết định mọi chuyện?”

“Theo như suy nghĩ của bần đạo thì thuật bốc quẻ có thể quy về Độn Pháp.”

Chu Dịch cười nói: “Cảnh giới cuối cùng của Độn thuật, độn khứ là “một”. Đại đạo diễn sinh năm mươi, chỉ dùng được bốn chín, không tinh thông thuật bốc quẻ, không biết số trời, thì sao ngươi biết được phải trốn đến chỗ nào chứ?”

Mạnh Tuấn nghe vậy vừa cảm thấy có lý, lại cảm thấy quái dị, theo bản năng hỏi: “Bốc quẻ quy về độn, vậy thì đan khí phù trận có phải hay đều quy về Độn Pháp hết không?”

“Trẻ nhỏ dễ dạy!”

Chu Dịch khen ngợi một tiếng, nói: “Dùng đan dược để kéo dài quá trình tiêu hao Độn Pháp, luyện khí, bùa chú có thể tăng tốc độ Độn thuật, trận đạo có thể che giấu được phương hướng của Độn Pháp, cho nên khóa học Độn Pháp của bần đạo gần như là bao quát hết tất cả.”

“Ngày Độn Pháp đại thành, trở thành độn khứ “số một”, cũng là lúc siêu thoát vạn vật, cảnh giới bất tận!”

“Cảm tạ thầy đã chỉ dạy.”

Mạnh Tuấn khom người thi lễ, trầm ngâm một lát rồi lại hỏi câu hỏi ban đầu, nói: “Thầy, không biết bên ngoài Đông Hải như thế nào? Nơi đó có hung thú tàn sát bừa bãi không?”

“Đông Hải là đại dương mênh mông bát ngát, theo như ghi chép thì ngoài xa trăm vạn dặm vẫn là biển rộng”

Chu Dịch giảng sơ về phong cảnh ở Đông Hải, tiếp tục nói: “Đông Hải đã từng có Nhân tộc sinh sống, hiện giờ đa số đều chết vì bị hung thú tàn sát bừa bãi, còn hay không còn người sống sót thì bần đạo cũng không biết rõ lắm.”

“Còn về phần vùng biển xa xôi thì không có hung thú, bởi vì nơi đó linh khí rất loãng gần như là không có, hung thú không thể đến đó mà cũng không dám đi!”

Sâu trong Đông Hải cũng không có dấu vết của Nhân tộc, tổ tiên của những người trên đảo nhỏ năm xưa kia, đều là người do tu sĩ mang đến đó, có thể nói, giới hạn ảnh hưởng của một tu sĩ là phạm vi hoạt động của nhân tộc.

“Linh khí, linh khí”

Mạnh Tuấn lẩm bẩm tự nói, trong phòng học yên tĩnh không tiếng động, vẻ mặt của tất cả sinh viên đều khác thường.

Bọn họ có thể nói là vừa yêu lại vừa hận linh khí, nó là căn cơ siêu phàm, cũng là ngọn nguồn của tai họa.

“Trước khi tan lớp, ta sẽ cho bài tập, tại sao các ngươi lại tu tiên?”

Chu Dịch nói: “Nhớ phải trả lời bằng chính lòng mình, ba ngày sau lớp trưởng nộp bài tập đến văn phòng, bần đạo tinh thông thuật số, ai nói dối thì chỉ cần bấm đốt ngón tay một cái thì sẽ biết rõ.”

Bầu không khí đầy oán hận trong phòng học bỗng bị quét sạch sẽ, không ít sinh viên kêu rên đầy đau khổ, đã tu tiên thì không thể nào chạy khỏi chuyện làm bài tập.

Càng tuyệt vọng chính là tu vi của giáo viên càng cao, thì không những không thể sao chép bài tập của nhau, mà còn không thể trả lời bài tập dựa trên những đáp án tiêu chuẩn!

“Trả lời tốt sẽ có khen thưởng.”

Chu Dịch phất phất tay, bên trong phòng học xuất hiện xác của một con chuột yêu, nói: “Bần đạo đi qua Lương thành, thấy con yêu vật này tác loạn thi pháp chém chết nó, bài tập của người nào được điểm cao nhất, thì sẽ được thưởng xác của con yêu vật này!”

Những sinh viên Cổ Tu tinh nghiên tứ nghệ, kiến thức của mỗi một người đều bất phàm, liếc mắt một cái là đã nhận ra đây là xác của yêu thú mà không phải là xác của hung thú.

Giá trị của xác yêu thú đáng giá gấp trăm lần so với xác của hung thú, thứ nhất là vì huyết nhục của chúng ẩn chứa linh khí, có thể dùng để luyện đan tu hành, tiếp theo Yêu tộc có huyết mạch thuần khiết, có hiệu quả cao trong việc dùng để luyện chế thuốc.

Huyết mạch hung thú thì hỗn tạp tàn bạo, thuốc luyện chế ra cũng bị ảnh hưởng bởi nguyên nhân này.

“Tiết học sau, giảng giải cách thức thêm bùa chú vào Độn Pháp.”

Chu Dịch phất tay thu hồi xác con yêu thú, thân hình chợt lóe, biến mất không thấy đâu.

Trong phòng học sôi trào bùng nổ, sôi nổi bàn bạc phải trả lời bài tập như thế nào, bài tập này rõ ràng là không có câu trả lời tiêu chuẩn, cần hải nghiền ngẫm đoán đúng tâm tư của giáo viên.

Bình Luận (1)
Comment
darkstalker8x2 6
darkstalker8x2
Reader
3 Tháng Trước
Truyện nd rất hay nhưng lối hành văn của tác giả làm người đọc khó theo dõi, nhưng đoạn đối thoại dài giữa các nhân vật thì ko biết ai đang nói ai đang nghe luôn, những đoạn chuyển diễn biến tình tiết thì toàn bị ăn mất phần đâu, làm ngta ko bắt kịp nội đúng tác giả đg muốn truyền đạt ở đây là gì, còn phần dịch thì hẳn là dịch giả dùng AI để dịch luôn, lủng củng vcl, đọc mà rối hết cả não.
Trả lời
| 0