Tu sĩ đang nói chuyện tên là Từ Phủ, giáo viên dạy phù chú ở khoa Cổ Tu, nói: “Thực lực của hiệu trưởng dần dần mạnh lên, thậm chí tiếp cận đến tu vi của chân quân trong truyền thuyết, thì xu hướng nhập ma càng thêm nghiêm trọng!”
Chu Dịch lộ vẻ nghi ngờ, hỏi: “Nhập ma?”
“Nhập ma này không phải là nhập ma của Tiên đạo, mà là từ người biến thành yêu ma.”
Lưu Viêm, thầy giáo phụ trách giảng dạy bộ môn luyện đan nói: “Nguyên nhân của chuyện này là do tính bất ổn của loại thuốc kia, từ sau khi sử dụng loại thuốc số 0, thì trong cơ thể con người sẽ xuất hiện huyết mạch dị chủng.”
“Theo như giải thích của viện nghiên cứu liên minh, thì loại thuốc này sẽ làm thay đổi gien cơ sở của con người, sau khi sử dụng nó thì không còn là con người nữa.”
“Theo như suy đoán của những người tu tiên chúng ta, thì huyết mạch này có nguồn gốc từ dị thú Thượng Cổ, ví dụ như hiệu trưởng đã vài lần chém giết yêu thú bên ngoài Tiên Kinh, khi dốc hết sức chiến đấu thì hóa thành Bạch Hổ có cánh!”
“Dị chủng huyết mạch không ngừng mạnh lên, tương lai không thể áp chế dị chủng huyết mạch, thì sẽ rơi vào phản phệ, thần hồn rách nát, hóa thành yêu ma nửa người nửa thú!”
“Còn có khuyết điểm kiểu này sao!”
Chu Dịch nhíu mày, cho dù Tiêu Hồng có thể áp chế được sự phản phệ, sau này nếu như còn dùng thêm loại thuốc số hai số ba, thì về cơ bản sẽ tiếp cận gần hơn với cội nguồn của huyết mạch, đến lúc đó sẽ trở thành dị thú hay vẫn còn là Nhân tộc?
“Loại thuốc kia vốn có nguồn gốc từ pháp môn ma đạo, mà thôi hóa ra thực lực, có sự phản phệ cũng là chuyện đương nhiên.”
Người đang nói chuyện là Quan Ngạn, giáo viên môn pháp thuật, trong giọng nói có một chút phản cảm với tân thuật.
Tân thuật có thể khiến cho người có được thực lực sánh bằng tu vi Trúc Cơ trong thời gian ngắn, mà cổ pháp thì lại bị giới hạn bởi tư chất, Trúc Cơ đan, phần lớn tu sĩ đều bị mắc ở Luyện Khí kỳ không dám đột phá.
Hai quần thể tu hành, lại khinh thường lẫn nhau.
Tân thuật trào phúng Cổ Tu không thuận theo trào lưu, mà vẫn tuân theo cái gọi là “Thiên phú linh căn”, hoàn toàn trái ngược với khái niệm mọi người đều bình đẳng trong thời đại mới.
Cổ pháp thì cao cao tại thượng, tự giữ cho căn cơ thâm hậu hướng thẳng đến đại đạo, cho rằng tu hành tân thuật chính là quái vật của thuốc.
Chu Dịch đến đây chưa được nửa tháng, thì phần lớn thời gian ngâm mình trong thư viện, tìm hiểu những chuyện phát sinh trong năm trăm năm gần đây, cảm nhận rõ ràng được mâu thuẫn giữa hai phái tân, cổ.
Ví dụ như người của hai phái này gần như là không giao lưu với nhau, âm thầm gọi nhau là mọi rợ, đồ cổ.
Kẻ thù hiện tại của Nhân tộc là hung thú, Yêu tộc, trước sức ép của nguy cơ diệt vong, mâu thuẫn không thể bùng nổ, tương lai Nhân tộc khôi phục lại như cũ, tất nhiên sẽ nổ ra một hồi tranh đấu kịch liệt.
Chu Dịch đã sống được hai ngàn bốn trăm năm, chỉ cần một câu nói là đã đoán được mục đích của Quan Ngạn, chắc có lẽ là muốn lôi kéo hắn để làm đại diện cho phái Cổ Tu.
Cũng chưa đến nổi sẽ khơi mào tranh chấp, chắc có lẽ là vì thể diện, phe phái.
Từ xưa đến nay Chu Dịch đều không quan tâm đến những chuyện thế tục này, không muốn nhúng tay vào trong đó, trầm ngâm một lát hỏi: “Chư vị đạo hữu, bần đạo rất có hứng thú với loại thuốc này, có ai có cách kiếm được mấy liều thuốc số một số hai được không?”
Mọi người chau mày, loại thuốc số một đã có giá trị liên thành, huống chi chỉ nghe đến cái tên của loại thuốc số hai mà thôi.
“Đây là tuyệt mật của liên minh”
“Bần đạo có một viên Trúc Cơ đan tổ truyền.”
“Đường chân nhân, mười liều có đủ không? Nếu như muốn nhiều hơn thì cần phải gom từ từ!”
Mấy ngày sau.
Chu Dịch thành công lấy được thuốc, loại số một và loại số hai, mỗi loại năm liều.
Loại thuốc này được liên minh kiểm soát chặt chẽ, người bình thường tùy tiện sử dụng, rất có khả năng sẽ bị phá hỏng huyết mạch.
“Đường chân nhân, những loại thuốc này được luyện chế từ hung thú thuộc họ bò, cũng là loại an toàn nhất mà liên minh có được.”
Người cung cấp thuốc chính là Lưu Viêm, là một đan sư rất có danh tiếng trong liên minh, đã đạt đến tu vi Luyện Khí đại viên mãn mười mấy năm, vẫn đang thuần hóa pháp lực, không dám tùy tiện đột phá Trúc Cơ.
Chu Dịch nghi ngờ nói: “Tại sao họ bò lại là an toàn nhất?”
“Chuyện này thì phải kể bắt đầu từ nguồn gốc của loại thuốc này, năm đó Đại Chu có được bản cổ pháp bị thiếu của Man Ngưu Biến, nên mới có tư cách nghiên cứu dung hợp huyết mạch.”
Lưu Viêm nói: “Cái gọi là tân pháp, chẳng qua cũng chỉ là có chút dính dáng đến cổ pháp, mà còn phải có được một phần truyền thừa của cổ pháp. Theo như suy nghĩ của ta thì sau này khi linh khí trở nên nồng đậm, rồi cũng sẽ trở thành thiên hạ của cổ pháp!”
“Cũng không nói chắc được.”
Chu Dịch có được truyền thừa từ Tu Tiên giới, sớm đã biết được Tiên đạo khác xa với thời Thượng Cổ, năm xưa Tiên đạo cũng thuộc về tân pháp.
Những cảnh giới như Trúc Cơ, Kết Đan, Nguyên Anh đều là do tân Tiên đạo sáng tạo ra trên cơ sở kế thừa Tiên đạo thời Thượng Cổ, ví dụ như trong điển tịch của Nhất Khí tông có ghi chép lại, thời Thượng Cổ, thì đệ tử của Thái Huyền giáo chỉ Luyện Khí.
Hiện giờ loại thuốc của tân pháp có rất nhiều khuyết điểm, cũng giống như những cảnh giới Trúc Cơ, Kết Đan vv của ngày xưa, sau này chúng sẽ chậm rãi lột xác, chưa chắc không thể sánh bằng Tiên đạo.
Chu Dịch lấy Trúc Cơ đan ra, hỏi: “Liên minh không có phần còn lại của Man Ngưu Biến sao?”
Lưu Viêm tiếp nhận lọ đan dược, không thể chờ đợi mà mở ra, nhìn viên đan dược tròn vo, đỏ rực vui vô cùng.
“Liên minh lùng tìm điển tịch của Cửu Châu, muốn tìm kiếm phần còn lại, nhưng vì là thời Mạt Pháp nên truyền thừa đã bị đoạn tuyệt, mà một loại công pháp Thượng Cổ như vậy lại chẳng hề có tung tích. Chỉ có Man Ngưu Biến, không biết nguyên nhân vì sao lại được lưu truyền rộng rãi, nên mới sinh ra loại thuốc mới của tân pháp!”