Thẩm Thành cũng không phải là người có tính tình e dè, nếu không cũng sẽ không một mình xông vào sào huyệt của hung thú, rót rượu cho mình và Chu Dịch, bắt đầu kể lại những chuyện xảy ra ở Lương thành trong một năm nay.
“Không biết tại sao những con hung thú kia lại trở nên như vậy, bỗng nhiên loạn thành một đoàn……”
Lương thành chuyển nguy thành an, tin tức truyền đến Tiên Kinh, liên minh trắng trợn thông báo khắp nơi, cho rằng đây là một cột mốc lịch sử trong tiến trình Nhân tộc chống lại hung thú.
Rượu qua mấy lượt.
Sắc mặt Thẩm Thành hơi say, không nhịn được được mắng chửi đám anh hùng bàn phím trên mạng.
“Đạo trưởng chém giết hung thú, Yêu tộc còn nhiều hơn so với bọn hắn, bọn chúng còn có mặt mũi nào mà nói chuyện chủ nghĩa chạy trốn gì đó chứ, cho bọn họ đến tiền tuyến chắc chắn là sẽ sợ tới mức khóc cha gọi mẹ!”
Cho dù Cửu Châu có bị hung thú tàn sát bừa bãi, đứng trước nguy cơ tận thế của Nhân tộc, nhưng những người chân chính có can đảm không sợ chết tác chiến, thì trong mười người chỉ được hai ba người mà thôi.
Đa số người gặp sao hay vậy, hung thú đến thì ôm đầu bỏ chạy, quân đội thất bại thì bỏ mạng trong miệng hung thú.
Phản kháng vốn dĩ cần có dũng khí cực lớn!
“Trên đời này chín mươi chín phần trăm đều là lũ ô hợp, hiểu biết của bọn họ có hạn, hôm nay kẻ này tồi, ngày mai kẻ kia tốt, chưa bao giờ có một tiêu chuẩn đánh giá cố định và toàn diện.”
Chu Dịch cười nói: “Mấy ngày nay được người ta khen ngợi, rồi mấy hôm nữa lại bị người ta chửi mắng, bần đạo lại trở thành Hán gian!”
Đường đường là một Kim Đan chân quân thì sao có thể chỉ vì mấy lời đồn đãi, mà lại tranh cãi cùng với đám phàm nhân kia chứ, mất hết thể diện.
Cho dù cuối cùng cũng chưa chắc đã ranh cãi lại người ta, bọn họ sẽ sử dụng sự ràng buộc bằng đạo đức một cách nhuẫn nhuyễn, bức bách ngươi đến tiền tuyến chém giết hung thú, không hy sinh thân mình thì không thể chứng minh sự trong sạch của bản thân!
Chu Dịch ngoài miệng thì vô cùng rộng lượng, thật ra khi đọc phải những bình luận kiểu này, đều sẽ thi triển chú thuật từ xa.
Chưa đến mức phải chết người, nhẹ thì xui xẻo mười ngày nửa tháng, nặng thì té gãy tay chân vv.
Bần đạo thù dai lắm!
Chu Dịch lộ ra nụ cười, hiện giờ trên mạng những lời khen ngợi “Đường chân nhân” cuồn cuộn như nước, có lẽ là có liên quan đến chuyện này, dù sao thì cả đám anh hùng bàn phím kia đều phải vào bệnh viện hết rồi.
“Tiểu Thẩm, ta đã cố ý đăng ký cho ngươi phòng ký túc xá số 404, sống chung với ban Cổ Tu.”
Thẩm Thành giật mình, thắc mắc nói: “Chân nhân làm như vậy, có gì cần sai bảo sao?”
“Trong phòng ký túc xá này có hai sinh viên, một là Cố Thần, hai là Hàn Triều, bình thường ngươi nên giao tiếp với họ nhiều một chút.”
Chu Dịch nói: “Hai người bọn họ tương lai tiền đồ vô lượng……”
Lời còn chưa dứt.
Một luồng áp lực mạnh mẽ bao phủ Tiên Kinh, sát khí khủng bố khiến cho thần hồn con người chấn động.
“Trường học đã xảy ra chuyện!”
Chu Dịch chau mày, không kịp từ biệt Thẩm Thành, thân hình lập loè biến mất không thấy đâu.
……
Đại học Võ Đạo.
Khu dạy học.
Sát khí ngưng tụ thành thực thể, giống như một cột khói báo động xông thẳng lên tận trời.
Giảng viên trong tòa nhà thi triển thuật pháp, đánh vỡ sát khí đang phong tỏa, trực tiếp nhảy xuống từ trên lầu, quát lớn để sinh viên tránh xa.
Ầm ầm ầm!
Trên bầu trời vọng đến tiếng của những chiếc chiến cơ, bay lượn trên bầu trời trường học, bất kỳ lúc nào cũng có thể bắn cho khu trường học thành đống đổ nát.
Chu Dịch kích hoạt Thái Thanh thần phù, ẩn giấu tung tích, thần thức quét qua lập tức đã phát hiện được nơi phát ra sát khí.
Phòng hiệu trưởng.
Tiêu Hồng biến mất không thấy đâu, chỉ còn lại có một con hổ có cánh dài hơn ba trượng, chỉ có khuôn mặt vẫn giữ được ngũ quan của con người.
“Huyết mạch phản phệ sao?”
Trong nửa năm này, Chu Dịch chỉ gặp Tiêu Hồng vài lần, mỗi lần gặp đều phát hiện hung thần trong thân thể hắn ngày càng lớn mạnh, khí tức của Nhân tộc càng ngày càng yếu đi.
Bình thường thì trợ lý của hắn sẽ tiêm thuốc ức chế vào huyết mạch của hắn, giúp Tiêu Hồng áp chế huyết mạch Hổ tộc trong cơ thể.
“Theo như phỏng đoán ban đầu, Tiêu Hồng còn có thể chịu đựng được một hai năm, khi đó bần đạo đã có thể luyện chế được loại thuốc số 2, rồi sẽ thi pháp giúp hắn luyện hóa, thì tỷ lệ tấn chức thành công sẽ tăng lên rất nhiều!”
Chu Dịch nhíu mày, Phân Kiếm Quang bắn ra từ cổ tay áo.
Đợi đến khi hồn phách con người của Tiêu Hồng tan vỡ, hoàn toàn nhập ma, thì sẽ thi pháp giết chết hắn, tránh cho trường học bị loạn lạc.
Gừ!
Tiêu Hồng ngửa mặt lên trời rít gào, sóng âm truyền ra, tất cả những tấm kính trong trường đại học đều bị vỡ nát, rồi sau đó vọng đến những tiếng người la hét từng hồi.
“Tất cả nhân viên đại học…… Sử dụng loại thuốc số 2…… vũ khí hủy diệt …… Lên nòng!”
Nói xong.
Tiêu Hồng dùng móng vút vồ nát két sắt, bên trong có chứa một lọ thuốc màu trắng bạc, phát ra dao động năng lượng mãnh liệt.
Chần chờ một lát, há mồm nuốt óng thuốc kia vào trong bụng, huyết mạch, linh khí cuồn cuộn mệnh mông chảy tán loạn trong cơ thể, xé nát tạng phủ kinh mạch, như cực hình thiên đao vạn quả.
Gào! Gào! Gào!……
Tiếng hổ gầm càng ngày càng lớn, vang vọng khắp mười dặm, nhưng mà tất cả những người hiểu chuyện này thì mặt mày lại thêm nghiêm nghị, chỉ vì tiếng hổ gầm càng hung lệ tàn bạo, thì linh trí thuộc về con người trong cơ thể của Tiêu Hồng đã hoàn toàn bị huyết mạch hung thú lấn át.
“Tình trạng như vậy, cho dù có dung hợp được thuốc, thì cũng chỉ trở thành tai họa lớn hơn mà thôi!”
Chu Dịch vẫy tay, mấy chục trận bàn đáp xuống chung quanh trường học, kết thành trận thế không hình không dạng, đủ để ngăn cản sự bùng nổ sau khi nhập ma, sau đó tất nhiên sẽ là một kiếm bay đầu.
Lúc này.
Lại xảy ra biến hóa, chỉ thấy Tiêu Hồng ngửa mặt lên trời thét dài, trong miệng bay ra một pháp khí.
Dáng vẻ như một cây quạt ba tiêu, màu đỏ đậm như lửa!