“Chúc mừng đạo hữu!”
Tiêu Hồng không được tận mắt nhìn thấy lôi kiếp, nhưng không hề hoài nghi chút nào cả, hắn là Kim Đan đầu tiên được thiên địa công nhận.
Chu Dịch thu liễm khí tức pháp lực, thần thức đảo qua bốn phía, động tĩnh to lớn như vậy khiến cho không ít tu sĩ võ giả ở những thành trì gần đó chú ý đến, cất cao giọng nói.
“Bần đạo đột phá Kim Đan, sau này sẽ giảng pháp ở đại học Võ Đạo, bất kỳ ai đều có thể đến nghe!”
Giọng nói truyền khắp mấy chục dặm, chiêu cáo tứ phương.
Tiêu Hồng lập tức tươi cười, nói: “Đạo hữu, trước tiên hãy trở về Tiên Kinh, nhất định phải chuẩn bị đại điển chân quân theo lễ cổ!”
“Không cần phải phiền phức như vậy, bây giờ còn có một chuyện khác.”
Chu Dịch chỉ vào mặt đất, âm thầm truyền âm nói: “Khi bần đạo độ kiếp, thiên lôi đánh nát Bạch Vân Phong, mới phát hiện dưới nền đất có di tích Thượng Cổ!”
Hai mắt Tiêu Hồng lấp lánh kim quang, thi triển huyết mạch thần thông, trực tiếp nhìn xuyên xuống trăm trượng dưới lòng đất.
“Quả nhiên!”
“Nên đến thăm dò thử thế nào”
Chu Dịch phất tay tung ra Phân Kiếm Quang, chui thẳng vào cửa động dưới lòng đất, hóa thành độn quang tiến vào trong đó.
Tiêu Hồng hơi chần chờ, thân thể lóe lên hiện hóa thành hình hài Bạch Hổ, rồi đi vào Địa Hỏa cung.
Địa Hỏa cung có diện tích hơn mười dặm dưới lòng đất, có hơn trăm cung điện lớn nhỏ, nhưng hai người đều có thần thông diệu pháp, chỉ trong một lát đã thăm dò xong, những nơi khác đã trống không từ lâu, chỉ còn sót lại tàng thư các và dược viên.
Bên trong tàng thư các có rất nhiều cổ pháp, Chu Dịch cất chúng vào túi trữ vật, sau khi xắp xếp lại thì đưa vào trong thư viện của trường học.
Dược viên.
Bốn phía có dấu vết của rất nhiều trận pháp cấm chế, sau nhiều năm tháng trôi qua, đã mất đi tác dụng.
Tiêu Hồng đứng bên cạnh dược viên, mắt không ngừng xoay tròn, hai mắt lấp lánh linh quang, liên tục kiểm tra thử đây có phải là cạm bẫy bằng ảo trận không.
“Nhiều linh sâm như vậy sao?”
Chỉ thấy bên trong dược điền, có trồng mấy chục gốc linh sâm ngàn năm tuổi, như củ cải trắng được trồng ở bên trong.
Chu Dịch chỉ vào rất nhiều cây cối khô héo, nói: “Có lẽ là những linh dược đã già đi rồi khô héo hết, nhưng còn tuổi thọ của linh sâm cực dài, lại không kén thổ nhưỡng, cho nên mới có thể sống đến bây giờ.”
“Thì ra là thế.”
Trong lòng Tiêu Hồng vẫn có thắc mắc, nhưng linh sâm cũng không phải là giả, vội vàng thúc giục Chu Dịch thu hoạch.
Chu Dịch thắc mắc nói: “Tiêu đạo hữu không cần sao?”
“Tân Thuật gần giống với Yêu tộc, chủ yếu là lột xác huyết mạch, cũng chẳng có nhiều yêu cầu về đan dược.”
Tiêu Hồng nói: “Đường chân quân dùng linh sâm luyện thành đan dược, có thể trợ giúp tăng pháp lực tu vi. Với tư chất của đạo hữu, sau này rất có khả năng sẽ trở thành Nguyên Anh lão tổ trong truyền thuyết, Cửu Châu lại là thiên hạ của Nhân tộc!”
Kim Đan chân quân mạnh thì có mạnh đấy, nhưng cũng sẽ có lúc sức lực cạn kiệt.
Khi Nguyên Anh lão tổ đấu pháp thi triển thuật pháp thần thông, dễ dàng phá hủy một diện tích mấy trăm dặm, đã không còn là khái niệm mà số lượng có thể địch lại!
“Bần đạo chắc chắn sẽ cố gắng tu hành.”
Chu Dịch phất tay thu hết tất cả linh sâm vào túi trữ vật, chuyến này đúng là tự cung tự cấp, nói: “ Trong truyền thừa của sư môn có phối phương của Trúc Cơ đan, linh dược chính trong phối phương này chính là linh sâm ngàn năm……”
“Thật vậy sao!”
Mặt Tiêu Hồng lộ vẻ mừng vui, nhìn thấy Chu Dịch gật đầu xác nhận, kích động cất tiếng cười to.
“Như vậy, Cổ Tu chắc chắn sẽ trỗi dậy!”
Trong liên minh Nhân tộc có không ít tu sĩ, đã đạt đến tu vi Luyện Khí đại viên mãn từ lâu, nhưng vì tỉ lệ thành công khi tự mình đột phá tu vi Trúc Cơ quá thấp, không dám liều mạng để thử nghiệm, thiếu sót duy nhất chính là Trúc Cơ đan.
Chu Dịch nói: “Luyện chế Trúc Cơ đan không khó, cái khó chính là làm sao để phân phát nó.”
Tiêu Hồng nói: “Đạo hữu có ý tưởng gì rồi sao?”
“Nhận một viên Trúc Cơ đan, sau khi đột phá thì phải đến tiền tuyến phục dịch mười năm!”
Chu Dịch từ Đông Hải trở về Tiên Kinh, khi đi ngang qua tuyến đầu của Nhân tộc thì phát hiện, tuy rằng được bố trí trận pháp cấm chế, nhưng lại có rất ít nơi có tu sĩ đóng giữ.
Sau này đến đại học Võ Đạo dạy học, biết được nguyên nhân của chuyện này.
Bởi vì số lượng tu sĩ Cổ Tu trong liên minh quá ít, cho nên đa số đều ở lại hậu phương thi triển tứ nghệ tu tiên, luyện khí luyện đan vẽ bùa bày trận, tương ứng với võ giả thì đây là một ngành nghề kỹ thuật, nếu như chết ở tiền tuyến thì quá đáng tiếc.
Ví dụ như những công cụ dùng để rà quét hung thú,và những hộp đen để cho bá tánh phân biệt yêu khí vv, đều là do tu sĩ Cổ Tu nghiên cứu phát minh luyện chế ra.
Tiêu Hồng nhắc nhở nói: “Tu sĩ ở hậu phương, có tác dụng vô cùng lớn với tiền tuyến, chuyện chém giết giao cho võ giả là được.”
“Thiếu đi khổ tu thì không thể tu thành Kim Đan.”
Chu Dịch nói: “Đạo hữu cũng đừng quá lo lắng, tu sĩ Trúc Cơ đã có thể tu hành độn thuật, chạy khỏi chiến trường chém giết không khó, cho dù phòng tuyến có sụp đổ thì cũng có thể giữ được tánh mạng!”
“Vậy thì cứ theo lời chân quân vậy.”
Tiêu Hồng khom người nói: “Chân quân không hề tiếc những gì lấy được trong di tích, bảo hộ cho Nhân tộc đến như vậy, lão phu hổ thẹn không bằng!”
Chu Dịch nói: “Chỗ này giao cho nhân viên khảo cổ của liên minh thăm dò rõ ràng lai lịch của di tích này vậy, Nhân tộc nhận được di sản này, nên vinh danh nơi này!”
“Nên làm như thế.”
Dứt lời hai người bay lên trời, bay về hướng Tiên Kinh.
Hôm nay.
Tiên Kinh vừa lắng xuống chưa được bao lâu, lại biến thành biển niềm vui, ăn mừng Nhân tộc có thêm một vị chân quân.