Giọng nói của Chu Dịch như giếng cổ không gợn sóng, nghe không ra hỉ nộ, thậm chí còn chẳng thèm nhìn La Khâu, vẫn đang thúc giục trận pháp cấm chế như cũ.
“Hồi bẩm chân quân, trên thuyền xuất hiện vài thế lực, tranh chấp lẫn nhau.”
La Khâu không hề giấu giếm bất cứ chuyện gì, tất cả mọi chuyện trên thuyền đều nằm dưới sự giám sát của chân quân, nói: “Ta đã sắp xếp binh sĩ, tăng cường tuần tra trong các tầng khoang thuyền, nghiêm cấm tụ tập ẩu đả……”
“Sau này rời khỏi thuyền, có tranh đấu như thế nào cũng chẳng liên quan đến bần đạo, còn ở trên thuyền, vậy thì phải tuân theo pháp luật của Nhân tộc.”
Chu Dịch trực tiếp ngắt lời La Khâu, nói: “Bắn hết mấy kẻ giết người, kẻ nào phạm pháp, bắt nạt người khác, thuyền đi ngang qua đảo nhỏ nào tiếp theo thì ném hết xuống cho ta!”
“Rõ.”
La Khâu khom người lĩnh mệnh, chân quân chính là chủ nhân của Hỏa Chủng, cho dù hạ lệnh cho binh sĩ đồ thuyền cũng sẽ chấp hành mà không hề do dự.
Trong số binh sĩ có không ít người vi phạm luật pháp, trong đó còn có những binh sĩ cấp dưới đắc lực, đã ra quyết định xử lý hết, nếu như không xử lý sạch sẽ lưu loát, vị trí thống lĩnh có thể bị thay thế bất cứ lúc nào.
“Chân quân, bắt nạt người khác là như thế nào?”
“Những kẻ ỷ vào trong tay có chút quyền lực, phân biệt đối xử với bá tánh, ví dụ như phụ trách phát cơm ở nhà ăn, phụ trách phân phát vật tư, quản lý tầng lầu lạm dụng chức quyền……”
Chu Dịch chậm rãi nói: “Dứt khoát ném bọn họ lên trên một hòn đảo, cho chúng đấu đá lẫn nhau!”
La Khâu chần chờ nói: “Làm như vậy tất nhiên sẽ ảnh hưởng đến phần đông mọi người, thậm chí ảnh hưởng đến hoạt động bình thường trên thuyền, phải chăng nên cảnh cáo trước một phen, đợi thêm thời gian nữa rồi xem xét?”
Một con thuyền vận chuyển cả tỉ dân cư giống như một thành thị thu nhỏ, cần phải có những người chuyên phụ trách quản lý những công việc hằng ngày, giống như quan lại trong triều đình, tuyệt đối không thể thanh trừ toàn bộ.
Và còn vì trên thuyền thiếu thốn vật tư, phần lớn những người nắm quyền trên thuyền đều dựa vào quyền lực, mà để bản thân mình no bụng trước.
“Phải uống cong thành thẳng!”
Chu Dịch lạnh lùng nói: “Chỉ những chuyện phàm tục, bần đạo không có hứng thú dằng co với người khác, chỉ cần dứt khoát ngăn chặn một lần,một hai năm sau sẽ không xảy ra vấn đề gì nhữa.”
Quyền lực nằm trong tay, lột da nhồi rơm cũng khó ngăn cản lòng tham lam.
Chỉ cần giữ được trong vòng một hai năm, sau khi tìm được đảo lớn Chu Dịch sẽ rời đi, mặc cho bọn hắn tự sinh tự diệt.
“Tuân mệnh.”
La Khâu cuối mình càng thấp, thủ đoạn của chân quân trước mắt tàn khốc, không hề coi trọng cái gọi là nhân quyền.
Những kẻ đó bị đuổi khỏi thuyền, không còn được sự hỗ trợ của những máy móc và kỹ thuật trên thuyền Hỏa Chủng, ít nhất cũng sẽ chết mất một nửa, nguyên nhân chỉ bởi vì chân quân lười khuyên bảo khiển trách.
“Đi thôi.”
Chu Dịch vẫy tay, cảnh cáo nói.
“Lời nói và hành động của tất cả mọi người trên thuyền đều lọt vào trong mắt của bần đạo, đừng có nghĩ đến chuyện mượn cơ hội này, vu oan diệt trừ đối thủ!”
……
Hôm sau.
Binh sĩ dựa theo danh sách mấy chục kẻ ác đã xác định hành vi phạm tội, trực tiếp bắt ra khỏi ký túc xá, áp giải lên boong tàu hành hình bắn chết.
Nghe nói là mệnh lệnh của chân quân hạ lệnh, những thế lực có những kẻ ác kia vội vàng phủi sạch quan hệ với chúng.
Rồi sau đó thêm nửa tháng điều tra và bá tánh trình báo.
Điều tra rõ ràng những hung án khác, tất cả những kẻ phạm tội đều bị xử phạt theo mức cao nhất của pháp luật, trả lại công bằng cho người chết, trong lúc nhất thời thế lực khắp nơi run bần bật.
Rồi sau đó chính là chấn chỉnh với quy mô lớn.
Đi ngang qua đảo nhỏ, ném xuống mấy nghìn người, mặc cho bọn hắn tự sinh tự diệt.
Trên tàu Hỏa Chủng đột nhiên trở nên thanh bình rất nhiều, không kẻ nào dám vi phạm quy định nữa.
……
Đảo mắt đã nửa năm trôi qua.
Hỏa Chủng tiến vào sâu trong Đông Hải, bốn phía đã không còn chút linh khí nào cả, càng không có hung thú Yêu tộc.
Ngày này.
Phía trước xuất hiện một đường cong màu đen, liên tục đi đến gần, cuối cùng đã nhìn thấy núi non trùng điệp.
Chu Dịch bay lên trời, bay chung quanh hải đảo hai vòng, từ Đông sang Tây chừng bảy trăm dặm, từ Nam đến Bắc hơn cả một ngàn năm trăm dặm, phía Đông hòn đảo còn có một vùng đồng bằng với dện tích lớn.
“Thích hợp cho nhiều người sinh sống!”
Cuối cùng điều khiển Hỏa Chủng đi vòng đến phía Đông của hòn đảo.
Con thuyền lớn được chế tạo bằng sắt thép, dưới sự khống chế của trận pháp không cần phải xây dựng cảng biển mà trực tiếp cập bến, trực tiếp đi vào vùng nước cạn, rồi di chuyển lên trên đất liền hơn mười dặm rồi cuối cùng dừng lại trên bình nguyên.
“Rốt cuộc cũng tìm được đảo lớn ngàn dặm!”
“Tân thế giới, ta tớ đây!”
“Một cuộc sống không cần lo lắng đề phòng!”
“Diện tích cả ngàn dặm, có thể nuôi sống ngàn vạn dân cư, phân chia thành mấy quốc gia cũng đủ!”
“……”
Mọi người ghé người vào cửa sổ trên boong tàu, rộn ràng nhốn nháo, mặc sức tưởng tượng tương lai sau này làm so để kến công lập nghiệp.
Trên đảo nhỏ trống không, không hề có bất kỳ kiến trúc nào, mọi thứ đều phải bắt đầu lại từ đầu, nói cách khác bất kể người giàu sang nghèo hèn, thì sự chênh lệch về xuất phát điểm ban đầu cũng không lớn.
Đời con cháu ăn cỏ ăn trấu, hay là phú quý đời đời, thì ảnh hưởng của tổ tiên đời đầu tiên vô cùng quan trong.
“An tĩnh!”
Chu Dịch đứng trên không, khí tức chân quân bộc lộ, tàu Hỏa Chủng lập tức yên tĩnh không một tiếng động.
tay bắt pháp quyết, hai bên khoang thuyền hạ xuống mấy chục chiếc cầu thang, binh lính duy trì trật tự, từng người từng người rời thuyền.