Trên biển đã không có dấu vết của hung thú, chỉ còn chờ tìm được đảo lớn có diện tích rộng ngàn dặm thì coi như chuyến đi này đã viên mãn.
Giữa trưa hôm nay.
Trên tầng hai của căn tin số 9.
Mọi người xếp hàng nhận cơm, cũng chỉ là cơm trắng như thường lệ kèm theo mấy thứ dưa muối.
Căn tin trên thuyền không có chỗ ngồi, chỉ có thể trở về ký túc xá hoặc là lên boong tàu ăn, hiện giờ Hỏa Chủng đã cách xa khu vực có hung thú xuất hiện, rất nhiều người đã quen với việc lên boong tàu đón gió ăn cơm.
Cảnh biển rộng buồn chán, gió biển thổi phát phiền còn tốt hơn gấp trăm lần so với ký túc xá nhỏ hẹp.
Đám tám người Trương Dụ cùng ký túc xá với nhau, hôm nay đến xếp hàng sớm, lên boong tàu chiếm lấy vị trí gần mép nước nhất.
“Dụ lão đại, khi nào mới kết thúc cảnh này chứ?”
Người đàn ông đang hỏi là một người có thân hình gầy yếu, cố gắng nuốt xuống miếng cơm chưa được nấu chín kỹ, thở dài nói: “Dạo gần đây ta xích mích với Lão Lục, chẳng biết làm sao để sống được thêm ngày nữa!”
“Sắp rồi.”
Trương Dụ vẫn luôn trả lời như vậy, ăn cơm nhai kỹ nuốt chậm, cần phải hấp thu được tất cả chất dinh dưỡng trong từng hạt gạo.
Tưởng Vĩnh ở cùng ký túc xá nói: “Dụ lão đại, ngày hôm Ngưu tổng đến tìm ta, muốn ta gia nhập Vân Châu hội!”
Mấy người cùng ký túc xa nghe được lời này, lập tức lộ ra vẻ hâm mộ, Vân Châu hội là một thế lực không hề nhỏ trên Hỏa Chủng. Nghe nói trong hội còn có tiên thiên võ giả, bình thường có thể đi nghênh ngang trên thuyền, khi nhận cơm cũng được phần nhiều hơn.
Chỗ nào có người thì sẽ có giang hồ!
Trên Hỏa Chủng có đến cả tỷ dân cư, sớm đã xuất hiện nhiều thế lực lớn nhỏ.
Đặc biệt là sau khi thoát khỏi nguy cơ về hung thú, sắp đến với thế giới mới, một số người có đầu óc đã bắt đầu kéo bè kéo cánh.
Thế lực lớn nhất trên thuyền tất nhiên chính là quân đội đi theo thuyền, có danh tiếng và vũ khí trang bị của liên minh Nhân tộc, những thế lực còn lại thì có Cửu Châu Minh, Vân Châu hội, Tiên Kinh hội ...
Trương Dụ hỏi: “Khi nào thì ngươi gia nhập bên kia?”
Vân Châu hội nằm ở tầng mười hai, những người trong hội sẽ ăn ngủ cùng một chỗ với nhau,nên phải đổi ký túc xá với người khác.
Ký túc xá là do liên minh sắp xếp, nhưng lại không có quy định nghiêm ngặt, đã từng có người tự động đổi ký túc xá với nhau nhưng không hề bị xử phạt, nên chỉ trong một thời gian ngắn ngủn người trong các phòng ký túc xá cũng đã đổi với nhau gần hết.
Trương Dụ tinh thông võ đạo, lại có linh phù hộ thân, miễn cưỡng có thể bảo vệ được những người cùng ký túc xá với mình không bị bắt nạt.
“Ngày mai.”
Tưởng Vĩnh chắp tay nói: “Đa tạ sự quan tâm của Dụ lão đại, sau này nếu có việc gì, cứ đến tầng mười hai gọi ta là được.”
“Mấy ngày gần đây càng có nhiều người chết trên thuyền, quân đội tuần tra nghiêm ngặt nhưng cũng chẳng có hiệu quả mấy.”
Trương Dụ nhắc nhở nói: “Ngươi phải cẩn thận, nếu như cứ tiếp tục như vậy, tất nhiên sẽ kinh động đến vị ở trên kia đấy!”
Sắc mặt Tưởng Vĩnh trắng bệch, chần chờ nói: “Vị kia tâm tư khó lường, người bình thường không thể nào phỏng đoán được, hay là để thêm một thời gian nữa rồi ta lại đồng ý với Ngưu tổng?”
Trương Dụ nói: “Nếu ngươi muốn nhanh chóng có được chỗ đứng trong Vân Châu hội, đây đúng là một cơ hội tốt mà.”
Tưởng Vĩnh vội vàng nói: “Xin Dụ lão đại chỉ giáo!”
“Trăm vạn dân cư, thì suy nghĩ khác nhau, xuất hiện nhiều thế lực cũng là chuyện bình thường, tiên nhân cũng khó có thể ngăn cản.”
Trương Dụ nói: “Ta đoán có lẽ phương án giải quyết sẽ là trừng phạt những kẻ phạm tội bên trong các thế lực, thống nhất quy tắc hành xử trên thuyền. Ngươi vào Vân Châu hội, chỉ cần tiếp xúc với những người ở tầng dưới chót chớ phạm tội, an tĩnh chờ đến khi lãnh đạo bên trên không còn nữa thì có thể bò lên trên!”
Tưởng Vĩnh trầm ngâm một lát, còn nói thêm: “Nếu như Dụ lão đại có ý muốn xưng bá, thì ta sẵn lòng vào dưới trướng ngài.”
“Không có thời gian.”
Trương Dụ nhún nhún vai, ăn hết hạt cơm cuối cùng, nói: “Mấy ngày trước, cuối cùng thì giáo sư Lục cũng đã nhận ta làm đệ tử, truyền thụ kiến thức về điện năng.”
“Dụ lão đại, những vị giáo sư kia bây giờ có thể ăn ngon sống tốt, đó là vì được tiên nhân bảo hộ. Chờ đến được thế giới mới, nơi chẳng còn linh khí, tiên nhân rồi cũng sẽ quay về Cửu Châu!”
Tưởng Vĩnh nói: “Đến lúc đó, kẻ nào mạnh thì kẻ đó quyết định, những người khác chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời bị người ta sai sử.”
“Vào những hội nhóm kia, không bị người ta sai sử hay sao?”
Trương Dụ đứng dậy nói: “Thay vì liều mạng liếm máu trên đao, sống chết vô chừng, chi bằng làm một công nhân điện không có tiếng tăm.”
Tưởng Vĩnh còn muốn khuyên nhủ nữa, với năng lực mưu tính và danh tiếng mà Trương Dụ đã có được, sau khi xưng bá nhất định có thể chiếm cứ nguyên một tầng của Hỏa Chủng.
Trương Dụ dường như đã dự đoán được từ trước, cũng không thèm ngẫm lại mà xua tay.
“Hôm qua thầy giáo khen ta đầu óc nhanh nhạy, còn xin giáo sư Lư giảng dạy về di truyền học, phải đến sớm để nghe giảng đây!”
Phòng điều khiển.
Vẻ mặt của thống lĩnh La Khâu sợ hãi, không hề có vẻ uy nghiêm như ngày thường.
Thân là lãnh đạo của binh lính trên Hỏa Chủng, nắm giữ số lượng vũ khí hạng nặng lớn nhất, có thể nói chỉ dưới một người.
Sáng hôm nay.
La Khâu và cấp dưới đang thương lượng cách thức diệt trừ Cửu Châu hội, thế lực này phát triển quá nhanh, số lượng thành viên của hội này còn nhiều hơn cả binh sĩ trên thuyền.
Bỗng nhiên nhận được truyền âm của chân quân, vội vàng xuống đáy thuyền nghe lệnh.
“Bần đạo nghe nói, dạo gần đây trên thuyền đã chết không ít người?”