Hàn Triều thu hồi đĩa ngọc, đang muốn xoay người rời đi, bỗng nhiên nhớ đến một chuyện hỏi.
“Sư tôn, vào thời Thượng Cổ có truyền thuyết về Côn Luân không?”
“Chưa từng có, vi sư chưa bao giờ nghe qua.”
Chu Dịch nhíu mày, lập tức đoán được tại sao đệ tử lại đặt câu hỏi này, nói: “Nhóc con nhà ngươi ôm khí vận khổng lồ như vậy, nếu như có thể vào được trong Côn Luân tiên cảnh, nhớ quan tâm đến đám sư huynh đệ của mình!”
“Đệ tử ghi nhớ.”
Hàn Triều lúc này vạn phần sùng kính sư tôn, đoán rằng vào thời Thượng Cổ, sư tôn tất nhiên cũng là một nhân vật đứng đầu trong Chính đạo, thánh nhân Tiên đạo.
“Đi đi, vi sư còn phải gặp mấy người bạn cũ.”
“Trước khi độ kiếp phải điều tức kỹ pháp lực, ổn định thần hồn, đừng ỷ lại mình có chí bảo hộ thân mà lơi lỏng, từ xưa đến nay có vô số thiên kiêu, nhưng chỉ có một trong cả vạn người trưởng thành được!”
Chu Dịch dứt lời, thân hình dần dần hư hóa biến mất không thấy.
……
Trong nha môn Nội Các.
Có ba người đang ngồi trong phòng họp.
Tiêu Hồng, Thủ Phụ, cùng với một đạo nhân mặc áo bào màu xanh, mặt mày đen thui.
Đạo nhân uống cạn linh trà, vô cùng không kiên nhẫn nói: “Rốt cuộc là khi nào Đường đạo hữu sẽ đến?”
“Sắp rồi, sắp rồi.”
Thủ Phụ vút râu dài, cười nói: “Long Hoàng đừng vội, chúng ta cứ thương lượng trước chuyện sau khi hai tộc liên minh với nhau thì bài binh bố trận ra làm sao, hợp tác phòng thủ như thế nào.”
Đạo nhân này chính là Ngao Khâm, hiện giờ là lãnh đạo của Yêu tộc.
Yêu tộc coi trọng cường giả, huyết mạch, Ngao Khâm có cả hai thứ, ở vào giai đoạn thi yêu tàn sát bừa bãi, cho dù trong lòng chúng yêu không muốn cũng chỉ có thể chấp nhận mà thôi.
“Chắc là ngươi đã biết được, đám yêu thú mới sinh không phục bổn tọa, chuyện này còn phải bàn bạc kỹ hơn.”
Ngao Khâm thuận miệng tìm một lý do thoái thác, bất kể là thời Thượng Cổ hay là bây giờ, mối huyết hải thâm thù giữa hai tộc Nhân Yêu, nếu như bây giờ nó lên tiếng nói muốn liên thủ, thì tất nhiên là danh tiếng của nó trong Yêu tộc coi như là quét rác.
Dù sao thì Nhân tộc vẫn chưa đụng độ phải đại quân thi yêu với quy mô lớn, lúc này hai tộc liên hợp, làm như là Yêu tộc phải đến cầu cạnh vây.
Chuyện tế nhị liên quan đến địa vị của hai tộc, Ngao Khâm cũng không dám manh động.
Xét về chính trị triều đình, đa mưu túc trí ..., Ngao Khâm tự biết bản thân không bằng Thủ Phụ, nhưng mà sống lâu rồi sẽ thấy được nhiều, phần lớn tất cả mọi chuyện thì không cần thầy dạy cũng hiểu, hạ bút thành văn.
Lúc này.
Một thân ảnh bỗng nhiên hiện lên, đạo bào xanh đen, mặt như quan ngọc.
“Bần đạo có chút việc riêng, đến muộn một chút, xin chư vị thứ lỗi.”
Chu Dịch cười chắp tay, nói: “Vị này hẳn là Ngao đạo hữu, Long Hoàng danh chấn Cửu Châu phải không”
“Đường đạo hữu quá khen.”
Ngao Khâm chắp tay đáp lễ, nó đã lột xác thành thần hồn của Thanh Long, thiên phú cảm ứng nhạy bén, cẩn thận đánh giá Chu Dịch.
“Đây là lần đầu tiên bổn vương được gặp đạo hữu, nhưng lại có cảm giác đã từng quen biết vậy.”
“Mọi người đều nói bần đạo nhìn vô cùng quen thuộc”
Chu Dịch vô cùng tự tin vào thuật biến hóa huyền diệu của mình, cho dù thần thú Thanh Long có linh đồng, có thể nhìn thấu tất cả, có thể đã nhìn thấy tướng mạo vốn có của mình, thì tất nhiên là cũng là dáng vẻ chưa từng quen biết.
Dù sao thì năm đó khi đến Long Cung dự tiệc, Chu Dịch chưa từng để lộ mặt thật.
Trong Tu Tiên giới này, số người đã từng nhìn thấy dáng vẻ thực sự của Chu Dịch chưa đến một bàn tay, hơn nữa đều nhìn thấu biến hóa thông qua sự chênh lệnh về cảnh giới.
Chuyện này cũng không khiến cho người ta đề phòng, để có thể lăn lộn trong Tu Tiên giới, bất kỳ ai đều có đến mấy gương mặt, vài thân phận không giống nhau!
“Chỉ là quen thuộc thôi sao?”
Hai mắt Ngao Khâm hơi chững lại, vừa rồi hắn phát hiện nhất cử nhất động của Đường chân quân, đúng là thói quen của Tu Tiên giới thời Thượng Cổ, không đơn giản chỉ là phục cổ mới có thể giải thích được.
“Có lẽ kiếp trước chúng ta có duyên với nhau!”
Câu nói này của Chu Dịch khiến cho Ngao Khâm trợn mắt há hốc mồm, cười ngồi xuống, hỏi: “Vội vã tìm bần đạo đến đây như vậy, là vì muốn thương nghị chuyện hai tộc liên hợp chống đỡ thi yêu sao?”
Tiêu Hồng lắc đầu: “Lần này đạo hữu đoán sai rồi, đó chỉ là một chuyện.”
“Hai tộc liên thủ là chuyện đương nhiên, nhưng mà hiện tại nội bộ Yêu tộc hỗn loạn, quá nhiều phe phái, không phải là một thời cơ tốt.”
Thủ Phụ giải thích nói: “Hôm nay là Long Hoàng dùng thân phận của Long tộc hợp tác cùng Nhân tộc!”
“Long tộc?”
Chu Dịch hơi suy tư, có chút không dám tin tưởng nói: “Chẳng lẽ là Ngao đạo hữu muốn bán máu sao?”
Khụ khụ khụ!
Ngao Khâm ho khan vài tiếng, cường điệu nói: “Bổn tọa là Thần thú Thanh Long thời Thượng Cổ, dùng huyết mạch làm điều kiện, bồi dưỡng Thanh Long võ giả cho Nhân tộc, tại sao lại có thể nói là bán máu được chứ?”
“Thì ra là thế, bần đạo nghĩ sai rồi.”
Chu Dịch không tiếp tục chọc vào thể diện của Ngao Khâm nữa, nói: “Đạo hữu có yêu cầu gì?”
“Tinh hoa Long huyết!”
Ngao Khâm nói: “Sau khi trở thành Thanh Long võ giả, cần phải cô đọng tinh hoa long huyết, mỗi tháng hiến cho bổn tọa một sợi, coi như là thù lao.”
Sau khi võ giả sử dụng thuốc huyết mạch, trong cơ thể xuất hiện gen không phải là của người, cũng sẽ sinh ra bộ phận, huyết mạch đột biến, tiếp tục tu hành võ đạo rèn luyện khí huyết, sẽ không ngừng tinh luyện được huyết mạch dị chủng.
Đây chính là huyết mạch tinh hoa, tương tự như phấp lực của tu sĩ, sau khi bị mất đi thì phải cần rất lâu mới có thể khôi phục lại được!
Chu Dịch không đồng ý hoặc cự tuyệt, nếu như bàn luận về việc này, về cơ bản đã có khuôn khổ hợp tác, hỏi: “Thủ Phụ, cần bần đạo làm gì?”