“Đại đạo năm mươi, thiên diễn bốn chín! Con đường tu hành Tiên đạo gian nan hiểm trở, những gì các người cần chỉ là một bước mà thôi!”
Chu Dịch hơi hơi gật đầu, rất vừa lòng đối với biểu hiện của các đệ tử, nói: “Trên đời này cũng không có gì là tuyệt đối, ví dụ như cơ duyên Kết Đan này, bần đạo biết được một manh mối.”
Chúng đệ tử vội vàng khom người thỉnh giáo: “Xin sư tôn chỉ điểm.”
“Côn Luân tiên cảnh!”
Chu Dịch trầm giọng nói: “Vi sư đã đọc nhiều sách vở, đọc hết đạo tạng, chưa bao giờ dò ra lai lịch của Côn Luân. Nhưng mà có thể ở xuất thế trong thời Mạt Pháp, thì còn lợi hại hơn cả Tu Tiên giới thời Thượng Cổ, tất nhiên là địa giới Tiên gia!”
Lý Văn nói: “Côn Luân tiên cảnh đã mấy trăm năm rồi không xuất hiện, làm sao để tìm được tung tích đây?”
“Liên minh có một quyển sách vàng Côn Luân, có thể mở ra cánh cửa tiên cảnh……”
Kim Cửu Tiêu từng được bồi dưỡng truyền thừa bởi Nhân tộc, biết được rất nhiều bí mật của liên minh, rồi sau đó cẩn thận kể lại lai lịch của sách vàng kia.
“Vật cứng nhất trên đời!”
Suy nghĩ của chúng đệ thay đổi rất nhanh, trên đời này có vô số linh vật, chưa biết chừng ở một nơi nào đó còn có di tích thời Thượng Cổ, cho nên chỉ một chữ “Nhất” đã có thể làm khó tất cả mọi người.
“Các ngươi không cần phải cố nghĩ đến nó, giải pháp này chỉ là một sự lựa chọn bất đắc dĩ, nếu như mười năm hai mươi năm sau thiên địa biến ảo, Kim Đan tự nhiên sẽ thành, vậy thì không cần tìm kiếm Côn Luân.”
Chu Dịch trấn an đệ tử vài câu, hắn cũng không lừa gạt ai cả, nếu như tìm được đồ vật phong ấn tu sĩ Thượng Cổ, sau khi mở được phong ấn thì có thể đạt được căn nguyên Nguyên Anh.
Nếu thật sự tìm được vật phong ấn Huyết Ma, Thiên Ma, cũng đồng nghĩa với việc giúp Cửu Châu tránh được một lần đại kiếp nạn, đưa linh vật Kết Anh uẩn dưỡng ngàn năm cho người đó cũng không phải là không thể.
Truyền thừa mà Hóa Thần của Ma đạo mang theo, giá trị của chúng còn gấp cả trăm ngàn linh vật Kết Anh, nhưng mà trên đời này người có thể mở được phong ấn chỉ có một mình Chu Dịch.
Rồi sau đó Chu Dịch bàn luận cùng đệ tử, giải đáp thắc mắc trong quá trình tu hành, cẩn thận chỉ điểm bí quyết đột phá cảnh giới Giả Đan.
Những nội dung này đều đã có bài đăng trên mạng, nhưng mà đó là giảng giải cho tất cả các tu sĩ, những tu sĩ có thể chất, thiên phú, ngộ tính tu hành khác nhau thì lại có những sự khác biệt nhỏ nhỏ.
Cho nên những tông môn thời Thượng Cổ vừa giảng đạo công khai, lại chú trọng đến việc chỉ dạy riêng giữa thầy trò.
Sau khi các đệ tử bái biệt, Chu Dịch không trực tiếp đên nha môn Nội Các, mà nhàn nhã phẩm trà đọc sách.
Sau một lát.
Hàn Triều lén lúc xuất hiện ở ngoài cửa, sau khi đi qua đi lại băn khoăn mấy vòng, mới hạ quyết tâm gõ cửa tiến vào, không ngờ rằng tất cả mọi chuyện đều nằm trong dự đoán của Chu Dịch.
“Sư tôn, đệ tử tới lĩnh thưởng.”
“Ngươi dự tính dẫn động thiên kiếp để Kết Đan sao?”
Chu Dịch mặt mang ý cười, từ trong cổ tay áo bay ra năm loại linh vật Kết Đan, rồi bay vào trong tay của Hàn Triều.
Hàn Triều không ngờ mọi chuyện lại thuận lợi như vậy, ngẩn ngơ một lát, lấy một cái đĩa ngọc to bằng bàn tay từ trong túi trữ vật ra, nói: “Theo như lời mẫu thân, đệ tử ngậm ngọc ra đời, là đĩa ngọc này.”
“Linh vật cộng sinh, xuất xứ phi phàm!”
Chu Dịch hỏi: “Vật này có tác dụng gì?”
“Sau khi đệ tử biết chuyện, đã suy đoán đây là tiên bảo thời Thượng Cổ, nhưng mà thử đủ mọi cách, đĩa ngọc này không có bất kỳ động tĩnh gì.”
Hàn Triều nói: “Cho đến khi hoàn thành bài tập trên lớp, được sư tôn ban thưởng xác của Yêu tộc, mới phát hiện được tác dụng của đĩa ngọc này, có thể hiến tế xác yêu thú hung thú, tiến vào trạng thái ngộ đạo!”
“Ngộ đạo? Thì ra là thế!”
Chu Dịch hơi gật đầu, cũng còn an toàn hơn nhiều so với việc trực tiếp ban cho hắn truyền thừa như trong dự đoán, thu hoạch nhờ ngộ đạo dù sao cũng coi như chính mình tu thành, rồi lại thắc mắc hỏi.
“Xác Yêu thú khó lấy được, nhưng hung thú lại không ít, tại sao hơn hai mươi năm qua ngươi không biết đến tác dụng của bảo vật này?”
“Này……”
Hàn Triều lộ vẻ hổ thẹn, nói: “Đệ tử gia cảnh bần hàn, không mua nổi xác hung thú. Còn về phần săn giết hoặc là đi nhặt, vì trên người có linh bảo cộng sinh, giữ đại đạo là được, phải hành sự cẩn trọng!”
“Thú vị thú vị!”
Chu Dịch liên tục tán thưởng, cách suy nghĩ như vậy rất giống với mình năm đó, cười nói.
“Nếu như bần đạo có một chí bảo như vậy, nhất định sẽ không nói cho người khác biết, còn phải tránh xa những tu sĩ mà mình không đấu lại, đề phòng trời giáng tai kiếp.”
“Đệ tử từng vô cùng đề phòng sư tôn, nếu không được triệu hồi thì không dám tới gần, sợ bị lộ tin tức về chí bảo.”
Hàn Triều biết được không thể lừa gạt được một lão quái thời Thượng Cổ như này, tự dưng lại hạ thấp độ tin cậy của mình, dứt khoát nói thẳng nói: “Hiện giờ đại kiếp nạn thi yêu rầm rộ kéo đến, mắt thấy Nhân tộc khó lòng thoát khỏi, tương lai của Cửu Châu vẫn chưa rõ, Kết Đan sớm chút vẫn tốt hơn!”
Chu Dịch đánh giá Hàn Triều một lát, khẽ gật đầu, lấy ra một cái mài rùa màu xanh thẫm bốc quẻ.
“Tết Trùng Dương, dương khí thịnh, ngươi có thể thử dẫn động thiên kiếp.”
“Bái tạ sư tôn.”
Hàn Triều khom người thi lễ, trong lòng trở nên vô cùng nhẹ nhõm, dâng đĩa ngọc lên: “Sư tôn có thể thử dùng vật này, việc ngộ đạo công pháp tu hành như có thần linh phù trợ!”
“Nhóc con nhà ngươi……”
Chu Dịch vẫy tay, nói: “Bần đạo cũng không nông cạn đến vậy, tham lam bảo vật của đệ tử. Nhưng còn Bồ Đề Bảo Luân kia, sau khi độ kiếp thì phải trả lại cho vi sư.”