“Bần đạo đã có kế hoạch rồi.”
Chu Dịch lấy ra mấy cái túi trữ vật từ cổ tay áo, nói: “Đây là trận bàn mà bần đạo luyện chế, đủ để phong ấn phạm vi ngàn dặm, lão ma đầu chỉ có thể chiến đấu với chúng ta mà thôi!”
Ngao Khâm tiếp nhận túi trữ vật, thần thức đảo qua, liếc mắt nhìn Chu Dịch một cái thật kỹ.
Bên trong là mấy vạn trận bàn, trận kỳ, cả đời của một chân quân bình thường cũng khó có thể luyện chế xong được, huống chi là đến cả mấy cái túi trữ vật.
“Chân quân thần thông khó lường, nếu như diệt trừ được ma quân, mong rằng hai tộc có thể chung sống hòa bình!”
Nói xong liền hóa thành độn quang, bay về phía Đông, từ khi kế thừa huyết mạch Thanh Long, cho dù thi triển bất kỳ thuật pháp tiên đoán nào, kết quả đều là phía Đông là hướng đại cát nhất.
Hàn Triều tiếp nhận túi trữ vật, nói: “Sư tôn, ta đến phía Nam.”
Tiêu Hồng bất đắc dĩ nhún nhún vai, nói: “Lão phu không tinh thông trận pháp, nếu như gượng ép bày trận, có thể khiến cho sai sót chồng chất.”
Tân Thuật võ đạo ứng kiếp mà sinh, chỉ trong vòng hai ba trăm năm ngắn ngủn mà đã đạt đến Kim Đan, đã là cực nhanh, những phương diện khác như thần thông thuật pháp, tài nghệ bổ trợ thì lại không hề có sự tiến bộ.
“Tiêu đạo hữu phụ trách theo dõi lão ma, nếu có dị động, lập tức truyền tin.”
Thân hình Chu Dịch lóe lên, phân ra thành mấy phân thân pháp lực, lẫn xuống dưới đất bắt đầu bố trí trận pháp cấm chế.
Từ sau khi tu vi đạt tới cảnh giới Kim Đan viên mãn, chưa xác định được phương pháp để Phá Đan thành Anh, Chu Dịch tập trung hết tâm tư của mình lên tứ nghệ, hiện giờ trận đan khí phù đã đến đến mức đỉnh phong.
Chu Dịch đều có thể thi triển những thuật pháp huyền diệu như hất tay bày trận, hư không vẽ phù, vô đỉnh luyện đan vv.
Vô số thi yêu du đãng trên mặt đất, không hề phát hiện ra bên dưới mặt đất đã giăng đầy trận pháp cấm chế, chúng nó không có trí khôn, không thông tu hành, cắn nuốt âm sát, sinh khí để tăng trưởng thực lực hoàn toàn dựa vào bản năng.
Nửa năm trôi qua rất nhanh.
Kim Thi trốn trong đại điện tu hành, bất kể là đã có mấy ngàn vạn thi yêu chết trận ở tiền tuyến, thì trong mắt của hắn chỉ là chuyện bình thường mà thôi.
Bởi vì cách Vân Châu quá xa, đám người Chu Dịch cũng không biết tình hình của Nhân tộc, chiến trường tất nhiên là vô cùng khó khăn, sau khi khí tài tiêu hao hầu như không còn, thì chỉ có thể dùng thân thể đánh nhau cùng thi yêu.
Bắt đầu từ đó, hai tộc nhân yêu tất bại!
Hôm nay.
Trận pháp cấm chế đã bố trí hoàn tất, đám người Chu Dịch đứng ở bốn phía, chờ đợi thiên thời.
Hạ chí.
Dương khí thịnh cực, mặt trời trông giống như một cái bếp lò, tỏa ra vô số ánh sáng bao phủ Cửu Châu.
Nhưng khu vực chung quanh Thiên Thi tông vẫn cứ tối tăm âm trầm, âm sát ma khí nồng đậm bao phủ khắp mấy ngàn dặm, ánh mặt trời khó có thể xuyên thấu.
Hôm nay lại không giống như bình thường, buổi trưa khi mặt trời mọc giữa trời, vốn dĩ mặt trời chỉ có kích cỡ như một cái mâm tròn, chợt bắt đầu không ngừng lớn lên, bắt đầu lớn như một cái bánh xe, cho đến khi đạt đến chu vi ba bốn trượng.
Ngẩng đầu xem, mặt trời từ trên không trung giáng xuống Cửu Châu, phảng phất như giơ tay ra là có thể với tới.
Lúc này thứ chiếu xuống không phải là ánh mặt trời, mà là từng luồng Thái Dương Chân Hỏa, thiêu đốt xuyên thủng ma vân.
Xèo xèo xèo……
Ma vân nhanh chóng tan rã, dưới thiên uy khủng bố, chỉ trong một lát là nó đã hoàn toàn tan biến.
Thi yêu trực tiếp hiện ra dưới Thái Dương Chân Hỏa, bên ngoài thân thể của nó đã bắt đầu xuất hiện những vết thương loang lổ, phát ra những tiếng kêu nghẹn ngào thê lương thảm thiết, đào đất chui xuống theo bản năng.
“Thiên thời đã đến!”
Giọng nói của Chu Dịch vọng lên từ phương Bắc, pháp lực vận chuyển, từng tòa trận pháp từ từ mọc lên từ dưới lòng đất.
Trận pháp phát ra lưu quang lấp lánh, bắt đầu phong ấn mặt đất, thi yêu vung cốt nhận đào đất, phát hiện mặt đất rắn chắc như tinh cương.
Ong!
Khi tất cả trận pháp được kích hoạt, trên không trung xuất hiện vầng hào quang bảy màu bình bán nguyệt, âm dương ngũ hành thần quang lưu chuyển, bao phủ ngàn dặm không trung.
“Khặc khặc khặc, ngàn năm sau bổn tọa lại còn có thể được nhìn thấy hộ tông đại trận!”
Một tiếng cười quái dị vọng đến, Kim Thi bay ra từ trong đại điện, cẩn thận quan sát trận pháp hồi lâu, vẻ mặt dần dần dữ tợn.
“Lại là vết tích của Đan Đỉnh Tông, chẳng lẽ thằng nhãi kia là sát thần chuyển thế sao? Bổn tọa đã nên đoán ra từ trước, sát thần kia uy chấn Cửu Châu, cho nên mới có thể sưu tập truyền thừa của hai đạo Chính Ma!”
“Vô Lượng Thiên Tôn!”
Chu Dịch niệm đạo hào, không trực tiếp trả lời, mà nói: “Năm đó Tiêu đạo quân dùng Nguyên Anh giết ngược Hóa Thần, hôm nay bần đạo dùng cảnh giới Kim Đan tiễn ma quân vào luân hồi.”
“Lên hết đi!”
“Giết!”
Ngao Khâm và Tiêu Hồng vô cùng dứt khoát, không nhiều lời vô nghĩa với ma đầu, từng người một hiện hóa thành thân thể của Thần thú.
Bạch Hổ, Thanh Long, một Đông một Tây xông đến.
Hàn Triều thúc giục Trấn Yêu tháp, hóa thành đại bảo tháp cao chín trượng, giống như một ngọn núi nhỏ đáp xuống từ trên trời, mang theo uy lực trấn yêu phong ma khủng bố.
“Chỉ là một tiểu bối mà cũng dám đấu pháp cùng bổn tọa sao?”
Kim Thi hừ lạnh một tiếng, cũng không nhìn thấy hắn thi triển pháp quyết, thân hình hóa thành chín đạo hư ảnh, dễ dàng tránh thoát trận công kích, rồi chém vào người Thanh Long Bạch Hổ tạo nên vô số vết thương.
Vẻ mặt Hàn Triều hơi chững lại, há mồm phun ra sấm sét chân hỏa, ngăn cản hư ảnh.
“Tiểu tử, pháp thuật tu hành không tệ chút nào, nếm thử lửa ma của bổn tọa! ”
Kim Thi dung hợp với hư ảnh, lại hiện hóa thành dáng vẻ vốn có, mười ngón bắn ra mấy chục luồng lửa ma đen nhánh.