Những luồng lửa ma này không giống với thuật pháp bình thường, không thấy nó bốc cháy dữ dội, thế nhưng lại được bố trí thành trận pháp quỷ dị, vây khốn Hàn Triều bên trong, chỉ trong nháy mắt đã đánh tan chục tia linh quang hộ thân.
Hàn Triều bị vây bên trong lửa ma trận pháp, thi triển thuật pháp cũng không thoát ra được.
May mắn Tiêu Hồng đuổi tới, Kim Thi lại hóa thành hư ảnh biến mất, Ngao Khâm há mồm phun ra thần quang xanh biếc, dập tắc lửa ma.
Hàn Triều còn cảm thấy sợ hãi, đã có sự nhận thức rõ ràng về thực lực của ma quân thời Thượng Cổ, lòng đắc ý kiêu ngạo vốn có khi Kết Đan vỡ vụn trong nháy mắt.
“Hừ! Ỷ vào thần thông bắt nạt tiểu bối, cũng coi là bản lĩnh sao.”
Chu Dịch đã sớm dự đoán được như thế, tay bắt pháp quyết, chỉ thấy hộ tông đại trận luân chuyển, Kim Thi vốn đang vô hình vô tích ẩn nấp trong hư không, bị trận pháp cấm chế bức hiện hóa thân hình.
Kim Thi lại muốn thi triển độn pháp, nhưng tốc độ không thể nào tăng lên được.
Ngao Khâm thấy vậy lập tức vui mừng, thi triển Yêu Thánh thần thông, hóa thành thần quang xanh biếc đầy trời rồi bay về phía hắn.
Luận về đấu thuật pháp, có thúc ngựa cũng không thể đuổi kịp Kim Thi, nhưng mà bị hạn chế ràng buộc của thiên địa, nếu như chỉ luận về cảnh giới pháp lực thì lại không chênh lệch bao nhiêu!
Tiêu Hồng há mồm phun ra quạt Thần Hỏa, trải qua mấy trăm năm tế luyện, pháp bảo này đã cùng huyết mạch Tiêu gia hòa thành một thể, nhẹ nhàng vung lên đã bắn ra thần hỏa đầy trời.
Hàn Triều cũng không hề nương tay, lấy ra đĩa ngọc chí bảo, hiến tế hơn một ngàn xác hung thú rồi sau đó bắn ra thần quang màu xám xanh. Thần quang chỉ to bằng ngón cái, khí thế không hề sánh được với bích quang thần hỏa, nhưng mà nơi nó bay qua thì hư không vặn vẹo!
Sau khi tấn chức chân quân, Hàn Triều có thể hơi khống chế được đĩa ngọc, không hề sử dụng nó một cách bị động như trước đây.
“Mấy tiểu bối, cũng dám đấu pháp cùng bổn tọa!”
Sắc mặt Kim Thi bất biến, đang muốn dùng tay bắt pháp quyết, thi triển Thiên Quân thần thông, bỗng nhiên trên bầu trời xuất hiện một lá phù triện.
Thái Thanh thần phù!
Pháp bảo phù trợ đứng đầu Cửu Châu, dán lên đỉnh đầu Kim Thi, hắn đã bị trói buộc hoàn toàn chỉ trong mấy lần hít thở.
Ong!
Đòn tấn công của ba vị Kim Đan chân quân hạ xuống, thiên địa chỉ trong một thoáng bỗng yên tĩnh, sau hai ba lần hít thở thì phát ra một tiếng nổ kinh thiên động địa.
Hồi lâu sau.
Thần quang tan biến, Kim Thi ma quân biến mất không thấy đâu.
“Đã chết? Đơn giản như vậy sao?”
Ngao Khâm nhíu mày, từ lâu nó đã nghe đến uy danh của Thiên Quân, không tin lại có thể giết chết hắn một cách đơn giản như vậy.
“Hắn ở phía dưới.”
Chu Dịch thở dài một tiếng, vừa rồi đúng thật là cơ hội giết chết Kim Thi, nhưng lại không biết hắn ta đã thi triển bí thuật gì, mà lại có thể dùng linh thi thay thế hắn.
Ầm ầm ầm……
Lời còn chưa dứt, ngọn núi nơi Thiên Thi tông tọa lạc bắt đầu chấn động, đại điện sụp đổ, núi đồi sụp đổ, lộ ra hình dáng của ngọn núi bên trong.
Một tòa núi xương trắng cao đến mấy trăm trượng.
Trên đỉnh núi là mấy ngàn cái đầu lâu, phát ra những tiếng gào rống ồn ào hỗn loạn, trên sườn núi là mấy vạn móng vuốt đang múa may, mỗi một cái cánh tay móng vuốt đều dài đến cả trăm trượng, phần phía dưới thân thể là khung xương của một bộ xương cốt rắn, nơi nó trườn qua để lại những sơn cốc sâu thẳm.
Tiêu Hồng ước lượng độ lớn, khi đối mặt với núi xương cốt khi hắn trông giống như một con kiến, còn chẳng đủ để nó tát một cái.
“Thế này thì còn đánh đấm gì nữa?”
“So độ lớn sao? Bổn vương chưa từng sợ ai đâu!”
Thân hình Ngao Khâm biến hóa, hiện hóa thành yêu khu cao đến cả trăm trượng, nhưng chỉ lớn hơn một cánh tay của nó mà thôi.
Về lý thuyết thì chân quân có thể chém núi chẻ đồi, đó là chỉ một một ngọn núi nhỏ, ngọn đồi thấp mà thôi, nếu như so sánh với một ngọn núi bằng xương trắng cao đến mấy trăm trượng, được vô số âm sát ma khí bảo hộ, thuật pháp thần thông có đánh vào thì giống như là gãi ngứa.
“Khặc khặc khặc!”
Trong núi xương kia vọng ra tiếng cười quái dị của Kim Thi, chỉ thấy hắn khống chế núi xương cốt, huy động mấy vạn cánh tay tấn công trận pháp cấm chế.
Hộ tông đại trận không ngừng chấn động, không ít nơi đã xuất hiện vết rách.
Dù sao thì hộ tông đại trận này được bố trí gấp rút trong thời gian nửa năm, khó có thể ngăn cản núi xương dùng bạo lực phá trận, chẳng bao lâu nữa thì Kim Thi có thể bỏ chạy.
“Bần đạo sẽ hủy đi núi xương này của ngươi!”
Chu Dịch vận chuyển pháp lực, thân hình đón gió bành trướng, chỉ thấy thân mình mọc ra đầu trâu cánh ưng hổ trảo, hóa thành người khổng lồ cao vài chục trượng.
“Tiếp tục!”
Tư trên không trung, tinh quang rũ xuống, dung nhập vào trong cơ thể Chu Dịch, rồi lại lần nữa cao lên hơn mười trượng.
“Còn nữa!”
Chu Dịch ngẩng đầu nhìn bầu trời, mặt trời đáp xuống tử vân chính thịnh, vận chuyển Tử Dương kinh hiện hóa thân hình của một Tiên Thiên chân nhân, rồi theo vô số tử vân nhập thể, chiều cao lại tăng hơn trăm trượng.
Cảm ứng được pháp lực bàng bạc gần như vô cùng tận trong cơ thể, há mồm phun ra Phân Kiếm Quang, hóa thành hơn mười vạn kiếm quang.
“Trong trạng thái này, pháp lực chỉ được vẻ bên ngoài, nhưng mà vô cùng phù hợp!”
Mấy chục vạn đạo kiếm quang không cần bày trận, trực tiếp quét ngang núi xương cốt kia, giống như sông dài ăn mòn đá ngầm, lưu lại vô số vết thương, chặt đứt hơn một ngàn căn cánh tay.
“Đây là…… Thượng Cổ chân nhân!”
Trong giọng nói của Kim Thi tràn ngập vẻ không dám tin, nói: “Những loại pháp môn này đã bị đào thải bởi thời đại, muốn luyện thành thì ít nhất phải mất hơn một ngàn năm, rốt cuộc thì ngươi là ai?”