Tiêu Hồng khom người thi lễ, bất kể đối phương có phải là tổ tiên của mình hay không, đều là anh hùng hi sinh vì Nhân tộc.
Chu Dịch hơi hơi gật đầu, liếc mắt nhìn Ngao Khâm.
“Năm đó, bần đạo đã được nghe danh tiếng của Long Hoàng, chớp mắt đã ngàn năm trôi qua, cố nhân trên đời chỉ còn lại Ngao đạo hữu. Chuyện Nhân tộc dời vào Đông Hải, phải nhờ đạo hữu giúp một chút, đừng để hải yêu tác loạn!”
“Chắc chắn rồi.”
Ngao Khâm liên tục gật đầu đồng ý, trên đời này, người sắp hết tuổi thọ chính là kẻ điên cuồng nhất, cũng không dám làm trái ý hắn.
“Vô Lượng Thiên Tôn!”
Chu Dịch niệm đạo hào, hóa thành độn quang biến mất ở phía chân trời.
Tiêu Hồng ngẩn ngơ hồi lâu, đột nhiên hỏi nói: “Ngao đạo hữu, ngươi nói coi, ta có nên nhận người tổ tông này không?”
“Ngu mới không nhận!”
Ngao Khâm chờ Chu Dịch rời đi, rồi đứng thẳng lưng lên, nói: “Đó chính là cường giả Thượng Cổ, bây giờ chính là đạo môn tiên hiền, người khác tìm mọi cách thân cận cũng chẳng có cơ hội, ngươi lại còn do dự?”
“Được đạo quân chuyển thế nhận thân, lại có quạt Thần Hỏa truyền thừa, sau này Tiêu gia chính là truyền kỳ gia tộc vượt ba thời đại!”
Tiêu Hồng trầm ngâm hồi lâu, liếc mắt Ngao Khâm nói.
“Chẳng trách Long tộc có nhiều thân thích……”
……
Xích châu.
Vết tích của trận chiến giữa các cường giả thời Thượng Cổ đã biến mất dưới sự ảnh hưởng của thời gian, có lẽ ở một nơi nào đó dưới lòng đất còn chôn vùi di chỉ thành trì thời Thượng Cổ.
Hoang mạc bao la được linh khí uẩn dưỡng, đã khôi phục lại dáng vẻ núi sâu rừng già.
Bây giờ lại bị âm sát ma khí ăn mòn, mặt đất đen nhánh như mực, thảm thực vật hóa thành những cây cối vặn vẹo, đôi lúc lại xuất hiện những con quạ đen với thân thể bị hư thối, phát ra tiếng kêu khàn khàn khó nghe.
Răng rắc răng rắc!
Vài bộ xương khô, cương thi vật vờ trên mặt.
Vạn vật điêu tàn, sinh linh tuyệt tích, Xích châu của hôm nay chính là Cửu Châu của ngày mai.
Trong một ngọn núi hoang vô danh.
Mấy trăm trượng dưới lòng đất.
Một đạo nhân mặc áo bào màu lam ngồi xếp bằng, tuổi chừng hai ba mươi, tướng mạo bình thường.
Chính là nhị đệ tử “Hàn Triều” của Chu Dịch.
“Khặc khặc khặc! Bổn tọa hao tổn một nửa căn nguyên, khiến cho thằng cha kia hao hết tuổi thọ, cho dù hắn có là ai chuyển thế, thì tất cả mọi chuyện đều đã qua rồi!”
Trong tiếng cười quái dị của “Hàn Triều”, sắc mặt vặn vẹo biến ảo, dần dần hóa thành dáng vẻ của Kim Thi.
Kim Thi há mồm phun ra đĩa ngọc, đúng là chí bảo cộng sinh của Hàn Triều, lúc này chính giữa đĩa ngọc chính là một viên châu xám xịt, hai loại bảo vật dung hợp thành một khối trọn vẹn, hoàn mỹ không tỳ vết.
“Đúng là một bảo vật tốt!”
Sâu trong thần hải.
Một bóng dáng hư ảo đạm bạc, mắt lạnh lùng nhìn ma quân, thao tóm thân thể của chính mình.
“Tại sao lại không giết ta?”
“Ngươi là người cộng sinh với vật này, có thể được gọi là Tiên Thiên nhận chủ, cũng không thể giết bừa được.”
Thần hồn Kim Thi hiện hóa, cười nói: “Sau này bổn tọa đắc chứng đại đạo, sẽ khiến cho ngươi phản bổn quy nguyên, tế luyện thành khí linh chí bảo, dễ dàng có được trường sinh!”
“Trường sinh……”
Hàn Triều lẩm bẩm tự nói, rốt cuộc nhịn không được hỏi: “Rốt cuộc thì đĩa ngọc này là bảo vật gì?”
“Vật này cũng không phải là pháp bảo, mà là đầu lâu của thi tiên tự động biến hóa, mài giũa mà thành, sau mỗi lần ngươi hiến tế thi hài, thì nó sẽ hơi kích phát ra khí tức thi tiên.”
Kim Thi đã dành được thắng lợi, rất sẵn lòng chia sẻ sự đắc ý vui sướng.
“Được khí tức tiên nhân bao phủ, phàm nhân chỉ cần chạm vào, thì sẽ tiến vào cảnh giới ngộ đạo!”
“Thì ra là thế.”
Hàn Triều nói: “Cho nên ta liên tục hiến tế thi hài, sẽ khiến cho thi tiên không ngừng hồi sinh, thậm chí có một ngày sẽ làm nó hồi sinh sao?”
“Có lẽ là như vậy, dù sao thì sức mạnh của tiên nhân vô cùng to lớn, không phải là thứ mà đám phàm nhân như chúng ta có thể tưởng tượng được!”
Kim Thi cười quái dị nói: “Như thế xem ra, bổn tọa đoạt xá ngươi, ngược lại trở thành ân nhân cứu mạng, đợi đến ngày thi tiên sống lại, chắc chắn sẽ cắn nuốt sạch hồn phách của ngươi.”
Hàn Triều lạnh lùng nói: “Ngươi không sợ thi tiên sao?”
“Sợ, đương nhiên sợ!”
Kim Thi nói: “Cho nên bổn tọa muốn nhanh chóng càn quét Cửu Châu, nhờ vào khí vận vô tận, linh vật, sớm ngày đột phá cảnh giới Phản Hư, khi đó còn sợ một hài cốt thi tiên hay sao?”
“Ngược lại, bổn tọa sẽ đoạt truyền thừa của thi tiên, dễ dàng có được Chân Tiên đại đạo!”
Phản Hư là cảnh giới cuối cùng dưới Chân Tiên, hay còn được gọi là Nhân tiên, thật sự có thể trấn áp hài cốt thi tiên.
Ánh mắt Hàn Triều lập loè, chắp tay nói: “Tiểu bối mong rằng tiền bối sớm ngày chứng đạo, cũng được hưởng nhờ, cùng hưởng trường sinh.”
“Đơn giản đơn giản.”
Kim Thi vừa lòng gật đầu, cẩn thận đánh giá Hàn Triều một lát, tay bắt pháp quyết, mấy chục luồng thuật pháp phong ấn đáp xuống.
Hàn Triều thản nhiên tiếp nhận, suy đoán lời nói của Kim Thi có mấy phần thật mấy phần giả, nuốt hết chín mươi chín phần trăm hồn phách của mình, cố tình lưu lại một sợi tàn hồn phong ấn, tuyệt đối không phải vì luyện thành khí linh.
“Đĩa ngọc là đầu lâu thi tiên, cộng sinh với ta……”
……
Kháo Sơn thành.
Một trọng địa của Bắc Cương, là nơi Chu Thái Tổ bắt đầu sự nghiệp.
Chiến tranh nơi biên cảnh càng thêm ác liệt, đại quân thi yêu bất kỳ lúc nào cũng có thể đột phá phòng tuyến, liên minh chỉ có thể không ngừng điều quân đến Bắc Cương.
Sau khi binh sĩ được bổ sung vào Kháo Sơn thành, khiến cho một thành thị vốn đìu hiu, khôi phục lại vẻ phồn vinh hưng thịnh.
Trên đường phố nhốn nháo tấp nập, có rất nhiều sắc dân đang tập trung ở đây, trong đó không ít Yêu tộc với đầu thú.
Thời thế đổi thay.