
Chỉ trong mấy năm ngắn ngủn mấy năm, hai tộc với sinh tử tương phản nhau, dưới áp lực của đại kiếp nạn thi yêu liền kề vai chiến đấu bên nhau.
Rất nhiều bá tánh thấy Yêu tộc thì vẫn còn cảm giác thù hận, đặc biệt là những người có người thân chết trong miệng hung thú, vì e sợ những luật lệ của liên minh, không thể không kìm chế cơn phẫn nộ lại.
Điều duy nhất có thể tự an ủi chính mình, đó chính là Yêu tộc đối đầu trực diện với đại quân thi yêu, tổn thất thảm trọng.
Nhân tộc mượn dùng phòng tuyến biên cảnh ngăn chặn đại quân thi yêu, đoạt được quyền chỉ huy từ tay Yêu tộc, có thể nói một lần nữa bước lên vị trí bá chủ ở Cửu Châu, nhưng mà không hề cảm thấy đắc ý.
Tài nguyên trong lãnh địa của liên minh càng ngày càng khan hiếm, đến ngay cả dao phay mà cũng phải tịch thu để chế tạo chiến đao.
Một năm trôi qua.
Chiến tranh biên cảnh dần dần thay đổi hình dạng, nếu như không phải lúc khẩn cấp thì rất ít khi sử dụng đến vũ khí với đại quy mô, bắt đầu đánh tay đôi cùng thi yêu.
May mắn là quy mô của long huyết võ giả không ngừng được mở rộng, tính dễ dung hợp và thực lực cường đại sau khi dung hợp của huyết mạch Thanh Long khiến cho Nhân tộc có thể ngăn cản đại quân thi yêu.
Trên những con phố hiện đại xây bằng xi măng san sát nhau, thứ bày bán lại là nông sản thô sơ.
Mọi người cũng không dùng tiền tệ trao đổi, mà là các loại tem phiếu do liên minh phát hành hoặc là trực tiếp dùng vật đổi vật.
Hú hú hú--
Từng tiếng còi cảnh báo chói tai vang lên, vọng đến từ trung tâm thành thị, rồi sau đó là những tiếng rao không ngừng lặp lại.
“Bắt đầu từ ngày hôm nay, bất kỳ ai không phải là võ giả huyết mạch đều có thể xin ra biển tị nạn……”
Người bình thường nghe được lời này, chỉ nghĩ rằng liên minh đang chuẩn bị đường lui cho Nhân tộc, nhưng mà người thông minh thì sợ hãi kinh hãi, suy đoán rằng tiền tuyến đã không còn cầm cự được nữa.
Ở Long Bàn sơn cách Kháo Sơn thành ba trăm dặm, binh sĩ đang chiến đấu với thi yêu.
Trong tiếng gầm rú thưa thớt của bom đạn, chỉ có những con thi yêu đến gần tường thành mười trượng mới bị vũ khí nặng chăm sóc mà thôi.
Cách tường thành hơn mười dặm.
Đám hung thú bán cơ động ở tuyến đầu theo sát sau đó chính là võ giả Nhân tộc, trên người khoác trọng giáp, vung vẫy đao kiếm dài đến mấy trượng chém giết.
Đại quân thi yêu mênh mang bát ngát, giống như thủy triều không ngừng lao đến.
Vừa mới giết lui một đợt, ngay sau đó lại xông tới nhiều hơn, đống xương cốt mục nát trên mặt đất đã chất chồng cao đến hai ba trượng. Nếu như sau khi trận chiến, binh lính không phóng hỏa đốt cháy, để cho những thi hài kia tan biến bay theo gió thì độ dày của đống xương cốt kia còn cao hơn so với tường thành rồi.
“Chết hết đi!”
Một binh sĩ ngửa mặt lên trời thét dài, long huyết trong cơ thể đã bị tiêu hao hầu như không còn gì, lại bị vô số thi yêu vây công, tuyệt đối không còn cơ hội lui về trong phòng tuyến nữa.
Dứt khoát trước khi trút hơi thở cuối cùng, kích nổ bom hỏa lỏng trong cơ thể, mấy chục trượng chung quanh người hắn hóa thành một quả cầu lửa khổng lồ.
Cảnh tượng như vậy xuất hiện thường xuyên trong chiến trường.
Vốn dĩ những binh sĩ có thể điều khiển vũ khí hỏa lực lớn, càn quét thi yêu giống như cắt lúa mạch, rồi tài nguyên gần như khô kiệt, dân chúng bắt đầu dùng ấm sành nấu cơm, tiền tuyến cũng chỉ có thể tác chiến như thế này.
Trên tường thành.
Hai mắt Từ tướng quân linh quang lấp lánh, từ một mảnh vảy rồng giữa mày đã bao phủ toàn bộ cái trán, mắt thấy binh lính tự bạo càng ngày càng nhiều, lập tức hạ lệnh nói.
“Truyền lệnh cho Hồ Bưu, để hắn thay cho đội một.”
Tham mưu nhắc nhở nói: “Tướng quân, đội hai mới nghỉ ngơi được ba canh giờ, còn chưa hoàn toàn khôi phục thể lực……”
“Không kịp nữa rồi, không thể để cho đội một tử thương quá nặng.”
Trong mắt Từ tướng quân hiện lên vẻ bất đắc dĩ, nói: “Nội Các truyền tin, từ hôm nay trở đi sẽ tập trung vào chế tạo thuyền, nên sẽ cắt giảm số lượng áo giáp, chiến đao……”
Tham mưu kinh hãi nói: “Vậy thì còn phòng thủ như thế nào nữa chứ, không có áo giáp hộ thân, không có chiến đao chém giết, đại quân thi yêu chỉ cần xung phong vài lần đã đột phá được phòng tuyến!”
“Cho nên phải bỏ đất giữ người!”
Từ tướng quân nói: “Nội Các đã cho phép chúng ta rút lui về trong phòng tuyến, từng bước biến các thành trì thành trận địa, cần phải dành ra được một năm cho hậu phương, trước khi binh lính chết hết.”
“Lại thêm một năm?”
Tham mưu cả giận nói: “Một năm trước, Nội Các cũng đã nói kiên nhẫn, bây giờ lại còn muốn kiên nhẫn nữa, chẳng phải là để cho chúng ta chịu chết hay sao!”
“Nếu không thì làm sao bây giờ, ngươi có thể đầu hàng thi yêu sao?”
Từ tướng quân cười nhạo nói: “Lão Lưu, nói thật, nếu là có thể đầu hàng thì lão tử đã sớm đầu hàng rồi. Đáng tiếc đầu hàng chính là chết, trước sau gì cũng chết, chi bằng hi sinh lừng lẫy một chút!”
Tham mưu thực hiện quân lễ, lập tức đi xuống đưa tin.
Sau nửa canh giờ.
Những tiếng pháo vang lên liên tiếp, rồi dồn đại quân thi yêu đến một mảnh đất, binh sĩ lập tức bùng nổ toàn bộ khí huyết, sau khi giết chết hết những thi yêu chung quanh thì lui vào bên trong phòng tuyến.
Đại quân thi yêu nhanh chóng lấp đầy chỗ trống, hai mắt lập loè như ma trơi, tiếp tục lao về phía tường thành.
Chúng nó chẳng thể nào lui lại phía sau được nữa, sau lưng chúng chính là vô cùng vô tận thi yêu, chỉ có thể đạp lên xác của đồng bọn tiến về phía trước.
Mấy ngàn võ giả binh sĩ của đội nhìn lao ra từ trong phòng tuyến, vung chiến đao chém giết thi yêu, một lúc lâu sau đó lại bắt đầu vang lên những tiếng tự bạo!
Nửa tháng sau.