Ta Trường Sinh Bất Tử Ở Tu Tiên Giới (Bản Dịch Full)

Chương 451 - Chương 451 - Tận Cùng Tây Hải (3)

Chương 451 - Tận cùng Tây Hải (3)
Chương 451 - Tận cùng Tây Hải (3)

“Trăm năm sau nếu như Nhân tộc không có Võ Thánh, bần đạo sẽ đến lấy nó.”

Chu Dịch gật đầu đồng ý, hóa thành độn quang rời đi.

……

Thời gian từ từ trôi.

Năm tháng như thoi đưa.

Nhân tộc đã sinh sống ở Đông Hải hơn trăm năm, dân số đã tăng lên gấp vài lần.

Hải yêu dưới sự khống chế của Ngao Khâm, rất ít khi tập kích tàu thuyền của Nhân tộc.

Hai bên một sống dưới biển, một sống trên đảo, cũng coi như chung sống hòa thuận.

Trong một trăm năm này, linh khí ở Đông Hải cũng đã tăng lên một chút, nhưng không thể nào sánh bằng ở Cửu Châu, chỉ có thể tạo ra được tu sĩ Trúc Cơ.

Năm Liên minh thứ ba trăm hai mươi.

Phía Đông.

Võ Thánh duy nhất của Nhân tộc là Tiêu Hồng thọ tẫn tọa hóa.

Nội Các Thủ Phụ hiện tại của liên minh lên đảo tiễn đưa, đích thân an ủi người của Tiêu gia.

Một tang lễ trông có vẻ vô cùng long trọng, thật ra thì bên dưới đó là mạch nước ngầm đang sôi trào mãnh liệt, đợi đến khi nhiều đảo chủ xác định Tiêu Hồng thật sự chết đi, lại trực tiếp luận võ đấu pháp trên đảo, muốn quyết định quyền sở hữu chí bảo thuộc về Tiêu gia.

Thủ lĩnh trên danh nghĩa của Nhân tộc, cũng chẳng thể làm gì được chuyện này.

Bởi vì những hòn đảo trên Đông Hải phân tán rải rác, liên minh Nội Các chỉ có được cái danh xưng này mà thôi, kẻ chân chính có thực quyền chính là các đảo chủ.

Một vị đảo chủ nào đó đang tu hành cổ pháp, hoặc dùng dược tề, ít nhất có được thực lực Trúc Cơ kỳ, đấu pháp chém giết trên biển có thể dễ dàng lật cả chiến hạm.

Kết quả.

Tộc nhân của Tiêu gia vốn được đồn đãi là không giỏi võ đạo, lại không có linh căn, lại đột nhiên xuất hiện mười vị tu sĩ Trúc Cơ, long huyết võ giả.

Cái gọi là tranh đoạt di vật, lập tức thành một trò khôi hài, các đảo chủ chẳng vui mà về.

Linh đường.

Chu Dịch chắp tay sau lưng, bình tĩnh nhìn di ảnh của Tiêu Hồng.

Tộc trưởng tân nhiệm của Tiêu gia đi vào, khom người thi lễ nói: “Chân quân, đã đuổi những kẻ gây sự đi rồi.”

“Dựa theo ước định với Tiêu đạo hữu, bần đạo sẽ lấy quạt Thần Hỏa đi.”

Chu Dịch nói: “Mấy ngày nữa bần đạo sẽ đi xa, chưa biết ngày tháng năm nào sẽ trở về, ngươi còn có chuyện gì nữa thì cứ nói ra.”

“Chân quân đã giúp Tiêu gia bồi dưỡng tu sĩ, đại ân như thế, bao đời khó quên.”

Trong mắt tộc trưởng hiện lên vẻ nuối tiếc, nhưng cũng biết nặng nhẹ, khom người nói: “Vãn bối nghe nói, mấy năm gần đây thường xuyên có hải yêu tác loạn, xin chân quân trước khi đi, đến thương lượng với Long quân.”

“Cho dù Nhân tộc phải cung phụng cho Long Cung chút linh vật, cũng chưa chắc là không thể!”

“Việc này không cần ngươi nói, bần đạo sẽ tự giải quyết sạch sẽ.”

Chu Dịch phất tay lưu lại hai pháp bảo, một công một phòng, thân hình lập loè tan biến không thấy.

Một tháng sau.

Dưới Đông Hải long cung truyền đến tin tức, long quân Ngao Khâm tu hành vô ý tẩu hỏa nhập ma, hồn phi phách tán chết đi.

……

Trước khi rời đi.

Chu Dịch lại đến đảo Hỏa Chủng.

Đứng trên đám mây nhìn xuống phía, phát hiện trên đảo đang xảy ra chiến tranh, quân đội mấy nghìn người chém giết lẫn nhau.

Tiếng súng ống cơ động bắn nhau ầm ầm, quân tốt ngã xuống đất như cắt lúa mạch, cho đến khi quân đội một bên giơ cờ đầu hàng.

“Bất cứ lúc nào bất kỳ ở nơi đâu, nhân loại quả nhiên không thể tránh khỏi chiến tranh!”

Chu Dịch phất tay bắt lấy vài sợi thần hồn, thần thức đảo qua thì đã biết được nguyên nhân của trận giao chiến.

Sau một trăm năm phát triển, dân cư trên đảo Hỏa Chủng bùng nổ, phân chia thành mấy thành trì lớn, vì cướp đoạt tài nguyên nên mới chinh phạt lẫn nhau.

“Hợp lâu tất phân, phân lâu tất hợp……”

“Trải qua mấy trận chiến loạn, ai còn nhớ rõ ước muốn trở về Cửu Châu chứ? Có lẽ, mấy trăm năm trôi qua, bọn họ cũng sẽ quên mất tổ tiên của họ đến từ Cửu Châu!”

Lòng Chu Dịch như giếng cổ không gợn sóng, hóa thành độn quang bay về phía Nam.

Một năm sau.

Vòng qua Thập Vạn Đại Sơn, Thanh Châu, Vũ Châu, đến phía Tây của Phật Châu, dựa theo bản đồ thời Thượng Cổ tìm được Hồng Sơn.

Bị bao phủ bởi thi khí đen kịt, thần thức khó có thể tra xét rõ ràng, Chu Dịch chỉ có thể phân biệt phương hướng một cách sơ sài.

“Cửu Châu, bần đạo sẽ còn trở về!”

Muôn trùng sóng gió.

Một chiếc thuyền con.

Mặc cho gió táp sóng xô, chiếc thuyền ô bồng lướt đi như chạy trên đất bằng.

Chu Dịch khoanh chân ngồi ở đầu thuyền, tóc dài tung bay, đạo bào xanh đen bay phất phới.

Hai mắt nhìn về nơi xa, chỉ nhìn thấy biển xanh một màu, mông lung không thể nhìn thấy đường chân trời.

Cho đến lúc mặt trời vừa mới nhô lên.

Ánh sáng mặt trời chầm chậm xuất hiện, trời xanh biển xanh phân chia thành hai mảnh trên dưới, chiếu sáng mặt nước biển khiến cho sóng nước lấp lánh xanh biếc ánh bạc.

“Lại là một ngày trôi qua.”

Giọng nói của Chu Dịch có chút lười biếng, bất kỳ ai lên đường mấy trăm năm, mỗi ngày nhìn thấy cảnh sắc giống nhau như đúc, dường như đang bất động tại chỗ, đều sẽ trở nên lười biếng, tản mạn.

Lấy ra một cuốn nhật ký dày từ trong cổ tay áo, trên bìa sách có ghi số năm.

“Mùng ba, tháng chín năm thứ năm trăm bảy mươi hai. Trời quang, mặt trời mọc trên biển xán lạn đẹp đẽ, nhưng mà cũng chẳng khác gì so với năm trăm năm trước……”

Chu Dịch nghĩ đến đâu viết đến đó, chờ đến khi viết được ba bốn trăm chứ, đọc lại thì đều là những nội dung vô nghĩa.

Lập tức ngừng viết: Hôm nay không có việc gì, đánh bài câu cá!

Lấy ra cần câu từ trong cổ tay áo, thuần thục vứt vào trong biển, an tĩnh chờ cá cắn câu.

Lúc này.

Hai đạo độn quang từ nơi xa bay tới, dừng ở trên thuyền hóa thành đồng tử đồng nữ, đúng là Thanh Phong, Minh Nguyệt.

Thanh Phong xách theo hai con thỏ hoang, Minh Nguyệt khiêng một con lợn rừng, cao hứng phấn chấn nói: “Tiên trưởng, tối hôm qua bay ngang qua một hải đảo, bắt không ít thú hoang!”

Bình Luận (1)
Comment
darkstalker8x2 6
darkstalker8x2
Reader
3 Tháng Trước
Truyện nd rất hay nhưng lối hành văn của tác giả làm người đọc khó theo dõi, nhưng đoạn đối thoại dài giữa các nhân vật thì ko biết ai đang nói ai đang nghe luôn, những đoạn chuyển diễn biến tình tiết thì toàn bị ăn mất phần đâu, làm ngta ko bắt kịp nội đúng tác giả đg muốn truyền đạt ở đây là gì, còn phần dịch thì hẳn là dịch giả dùng AI để dịch luôn, lủng củng vcl, đọc mà rối hết cả não.
Trả lời
| 0