Ta Trường Sinh Bất Tử Ở Tu Tiên Giới (Bản Dịch Full)

Chương 453 - Chương 453 - Đông Tinh Thần Châu (2)

Chương 453 - Đông Tinh Thần Châu (2)
Chương 453 - Đông Tinh Thần Châu (2)

Nguồn gốc của cái tên này thì không rõ ràng lắm, dựa theo những ghi chép tư liệu lịch sử thì cái tên này đã có cách đây mấy ngàn năm, hơn nữa bọn họ cho rằng “Thần Châu” là một mảnh đại lục.

“Nhân tộc, sẽ không đột nhiên xuất hiện!”

Chu Dịch đã du hành trên biển hơn một ngàn năm trăm năm, gặp được vô số hòn đảo lớn nhỏ, chỉ có đảo Thần Châu này là có Nhân tộc sinh sống.

Đúng lúc hành trình quá buồn chán, dứt khoát biến hóa thành một người dân bản địa ở đây, tra xét lai lịch của Nhân tộc ở Thần Châu, có lẽ có thể được chút thông tin về đại lục vực ngoại.

Giống như Tứ Hải nằm ngoài Cửu Châu, phàm là đảo quốc có Nhân tộc cư trú, thì lai lịch của chúng đều là tu sĩ tổ tiên đưa tộc nhân ra biển.

Chu Dịch đi dạo trên đường phố được lót bằng đá xanh vừa quen thuộc lại xa lạ, hai bên là những quá trà, quán rượu, hiệu cầm đồ san sát nhau, gạch đỏ ngói xanh, lầu các mái cong, gợi lên hồi ức rất lâu trước kia.

Có lẽ là nhân quả dây dưa, có lẽ là thiên phú, đột nhiên lại đi đến cửa của Di Hồng Viện.

“Cho dù kỷ nguyên thay đổi, trời đất thay đổi, thì tên của những câu lan viện vẫn tương tự như nhau……”

Thân hình Chu Dịch lóe lên, biến hóa thành công tử tuấn tú, bộp một tiếng mở quạt xếp, trên quạt có mấy chữ đến câu lan nghe khúc.

“Tình cảnh này, nên ăn mừng!”

Hai mươi năm sau.

Trong ánh mắt lưu luyến của các cô nương , Chu Dịch không dám quay đầu lại, che mặt mà chạy.

“Kim Đan chân quân gì chứ, trường sinh bất tử gì chứ, rơi vào vạn trượng nhuyễn hồng, còn chẳng ngoan ngoãn vịn tường mà đi sao……”

Phía Đông thành.

Trong một đình viện.

Thanh Phong, Minh Nguyệt giao những sách cổ mà họ sưu tầm được cho Chu Dịch xem xét.

“《Thần Châu Bản Ký》cổ xưa nhất, có nguồn gốc từ năm ngàn năm trước, đến từ lăng mộ của hoàng tộc Đại Ung, đã từng thống nhất Thần Châu……”

“Mười quyển sách《Tiên Hiền Liệt Truyện》là của Lữ gia, được xưng là gia tộc có truyền thừa cổ xưa nhất Thần Châu……”

Thần Châu không có linh mạch, tất nhiên sẽ không có tu sĩ, bất kỳ huyệt mộ cơ quan nào đều không thể làm khó được độn thuật, trong hai mươi nay Thanh Phong Minh Nguyệt đã trộm gần hết hoàng lăng của tất cả triều đại.

Chu Dịch mở quyền《 Thần Châu Bản Ký》ra, thần thức đảo qua, nhanh chóng xem hết toàn bộ nội dung.

“Thời Thượng Cổ, Thần Châu là một nơi hoang dã…… Thuyền lớn bay đến từ thiên ngoại, bảy mươi hai thần nhân giáng thế…… Dạy cho Nhân tộc xây nhà, dệt vải, nhóm lửa, gieo trồng……”

“Những nội dung được ghi chép trong sách này nền tảng của thần thoại, tôn giáo hiện giờ của các quốc gia ở Thần Châu, phần lớn mọi người đều cho rằng là những chuyện hư cấu.”

Chu Dịch đã xác định Nhân tộc ở Thần Châu, tất nhiên là đến từ đại lục vực ngoại, có lẽ ban đầu chỉ có bảy mươi hai người, hoặc là bảy mươi hai tu sĩ.

Tiếp tục xem xét những quyển sách khác, tổng hợp tất cả những ghi chép về thời Thượng Cổ.

“Hai chữ ‘Thần Châu’ xuất phát từ truyền thuyết về Thượng Cổ Thần Nhân, ý chỉ phía Đông của thế giới?”

“Lữ gia là hậu duệ của thần nhân, trong ghi chép gia phả thì tổ tiên là sơn thần Phúc Lăng!”

“Đáng tiếc mấy ngàn năm trôi qua, những gia tộc trước kia được gọi là bảy mươi hai thần nhân, hiện giờ chỉ còn lại có một nhà. Lữ gia còn dời phần mộ tổ tiên đến hai lần, gia chủ hiện tại chỉ là một nhánh của tổ tiên ngày xưa, truyền thừa điển tịch cũng thất lạc biến mất……”

Chu Dịch sắp xếp lại đống sách cổ, đã có được tên họ của những gia tộc có thần nhân.

“Bước tiếp theo, chính là tra xét những gia tộc này, cửu tộc đã chết sạch, phần mộ tổ tiên chắc là vẫn còn tồn tại!”

Từ đó về sau.

Chu Dịch bắt đầu từ ven biển Đông Hải của Thần Châu, một đường đào đến bờ biển Tây Hải, không buông tha bất kỳ phần mộ lớn nhỏ nào cả.

Một thủ đoạn giăng lưới rộng như vậy, vừa thô bạo lại thực dụng, rất nhanh đã tìm được những ngôi mộ cổ đã biến mất mấy ngàn năm, tìm được những quyển sách truyền thừa của hậu duệ thần nhân.

Trong quá trình này còn đụng độ những gia tộc giữ mộ, toàn bộ người trong thôn đều là cao thủ, võ đạo, bảo hộ một phần mộ hậu nhân có tên là “Khúc Thủy Hà Bá”.

Truyền thừa ngàn năm, quyết chí thề không dời!

Nếu như là người bình thường làm việc một cách máy móc rập khuôn, tra xét đến nơi đây, tất nhiên sẽ phát sinh một lộ trình kinh tâm động phách.

Chu Dịch nhẹ nhàng thổi một hơi, tất cả người giữ mộ đều chìm vào ngủ, sau đó vung xẻng lên đào sạch sẽ tất cả huyệt mộ, trước khi đi còn để lại nửa quyển sách《 Mạc Kim bí thuật》.

Hai mươi năm trôi qua nhanh.

Thần Châu bắt đầu lưu truyền truyền thuyết về Mạc Kim giáo úy, bất kể là huyệt mộ cổ xưa, nguy hiểm đến mức nào, bọn họ đều có thể đánh cắp dễ như trở bàn tay, sau khi được người kể chuyện biên soạn chỉnh sửa, còn được phân chia ra làm mấy phe phái.

Di Hồng Lâu.

Oanh oanh yến yến, thúy thúy hồng hồng.

Hơn mười cô nương bao vây lấy Chu Dịch, nghe hắn kể truyền thuyết về Mạc Kim giáo úy.

Rõ ràng là đều sợ tới mức run rẩy, nhưng lại cố gắng tiếp tục nghe, Chu Dịch kể đến chỗ quan trọng thì còn cố ý dừng lại, khiến cho người ta ăn uống không ngon.

“Tiếp tục đi tiếp tục!”

“Phần sau thì sao!”

Các cô nương đang hối thúc hắn, bỗng nhiên bên ngoài truyền đến những tiếng ồn ào, rồi sau đó mấy trăm quan binh vọt vào Di Hồng Viện, người mặc áo giáp, cầm binh khí sát khí nghiêm nghị, lệnh cho tất cả mọi người không được nhúc nhích.

Người cầm đầu, ánh mắt đảo qua tất cả khách nhân, cuối cùng dừng lại trên người Chu Dịch, quát hỏi nói.

“Tặc tử lớn mật, dám đào trộm hoàng lăng, đáng chết!”

Chu Dịch không để ý đến tướng lãnh, cười nói với các cô nương hai bên: “Cho các ngươi xem ảo thuật.”

Bình Luận (1)
Comment
darkstalker8x2 6
darkstalker8x2
Reader
4 Tháng Trước
Truyện nd rất hay nhưng lối hành văn của tác giả làm người đọc khó theo dõi, nhưng đoạn đối thoại dài giữa các nhân vật thì ko biết ai đang nói ai đang nghe luôn, những đoạn chuyển diễn biến tình tiết thì toàn bị ăn mất phần đâu, làm ngta ko bắt kịp nội đúng tác giả đg muốn truyền đạt ở đây là gì, còn phần dịch thì hẳn là dịch giả dùng AI để dịch luôn, lủng củng vcl, đọc mà rối hết cả não.
Trả lời
| 0