Chu Dịch đã xác định được phương hướng, bốc mấy quẻ thì không thấy có nguy hiểm, thả chậm độn tốc.
Hôm nay.
Hắn đi ngang qua một thành trì nhỏ, trên cửa thành có viết hai chữ ‘Lâm Dương’.
Đáp độn quang xuống, Chu Dịch hóa thành văn sĩ trẻ tuổi, quen cửa quen nẻo tìm được câu lan viện.
“Nơi phong nguyệt tiễn cũ đón mới, tin tức linh thông nhất!”
Một tháng sau.
Chu Dịch cũng đã có được những hiểu biết đại khái về vùng đất này, huyện Lâm Dương thuộc Thanh Vân phủ, đi về phía trước chính là Đại Hằng vương triều.
“Hằng Giả, Cửu Dã!”
“Đại Hằng hoàng triều từ khi thành lập cho đến nay, đã được hơn hai ngàn năm, thống trị vạn dặm, truyền thừa xa xăm, hoàng tộc Lý thị chính là tu tiên thế gia cường thịnh đến cực điểm!”
“Đông Thắng Thần Châu có linh khí nồng đậm, ở phàm tục cũng có thể sánh với Tiểu Đan sơn, vực Chính Dương, thế cho nên phàm nhân cũng không xa lạ gì với tu tiên vấn đạo.”
“Đây đúng là một đại lục có Tiên đạo hưng thịnh!”
Màn đêm buông xuống.
Chu Dịch đẩy cánh tay trắng mịn như ngọc bên cạnh ra, đứng trước cửa sổ trông về phía xa.
Phía Đông của Lâm Dương huyện có một miếu thổ địa, chấp chưởng mấy trăm dặm chung quanh, được bá tánh trong huyện thờ phụng.
Mấy ngày trước, hắn đã từng gặp thần thổ địa ở Mãn Xuân lâu, khí tức dường như mới đạt đến Kim Đan, pháp lực pha tạp không giống Huyền môn chính tông, cho dù có đối diện gặp gỡ cũng chưa nhận ra thân phận tu sĩ của Chu Dịch.
Ngoài thần thổ địa ra, thì trong Lâm Dương huyện còn có hai vị thần tiên, Vân Thông hà bá, Ô Sơn sơn thần.
Phần đông bá tánh huyện Lâm Dương thờ phụng ba vị thần tiên này, cũng không phải chỉ thờ phụng một người trong số đó, mà là thiếu gì thì cúng người đó.
Đồng ruộng bị mất mùa thì bái thổ địa, khô hạn không mưa thì bái hà bá, đúng thật là chủ nghĩa thực dụng.
“Vậy mà lại thật sự có thần đạo!”
“Căn cơ của thần thổ địa kia là công pháp Tiên đạo, trên người có khí tức hương hỏa nồng đậm, hiển nhiên tu hành bí thuật thần đạo, một tu sĩ thuần túy cũng sẽ không lãng phí tuổi thọ để quản lý đất đai.”
“Tạm thời quan sát thêm một thời gian nữa, cũng đã lênh đênh trên biển ba ngàn năm rồi, chẳng thiếu gì thêm mấy năm nữa!”
Trong lòng Chu Dịch vẫn có thắc mắc về bốn chữ Đông Thắng Thần Châu, không dám trêu chọc người trong Tiên đạo.
Tu tiên vấn đạo phần lớn có sư môn truyền thừa, rất dễ chọc nhỏ kéo lớn đến, nhân quả dây dưa một khi đã bắt đầu, trừ phi chém tận giết tuyệt hết tất cả, nếu không sẽ không dễ dàng kết thúc.
Hiện tại vừa đúng lúc có thần thổ địa có tu vi tương đối thấp, có thể âm thầm quan sát.
Thổ địa này đã bảo hộ ở Lâm Dương hơn ba trăm năm, cũng coi như chẳng còn sống được bao lâu nữa, hoàn toàn có thể chờ đến khi hắn thân tử đạo tiêu, bình thản mà lấy đi truyền thừa thần đạo.
Nửa tháng sau.
Chu Dịch mua hai đình viện ở phía Tây thành, lại mở một cửa hàng cửa hàng ở gần đó.
Hửu Gian tửu quán.
Cách mấy ngàn năm, cách xa hàng tỉ vạn dặm, lại được mở lại.
Chu Dịch nghe các cô nương kể chuyện, Thần thổ địa có nhiệm vụ hàng yêu phục ma, cai quản địa phương, liên kết cùng phủ nha huyện thành giữ trật tự trong thành.
Nếu như một kẻ ăn chơi thật sự, ăn không ngồi rồi chạy đến câu lan viện, có lẽ sẽ bị thổ địa phát hiện mà bại lộ tu vi.
Kinh doanh tửu quán, quen tay hay làm.
Lê Hoa Bạch nhanh chóng nổi tiếng khắp nơi, trở thành loại hàng đặc biệt được bán trong không ít tửu lầu, tửu quán, mỗi ngày đều hốt bạc.
Thần thổ địa nghe tiếng mà đến, sau khi nếm thử thì tán dương.
“Cách ủ rượu này rất huyền diệu, mùi hoa và mùi rượu dung hợp với nhau một cách kỳ diệu, rất hợp với khẩu vị của lão hủ, không tồi không tồi!”
“Lão nhân gia, hoan nghênh ngài.”
Chu Dịch cười chắp tay, thổ địa biến thành một ông già đầu bạc, mặc quần áo đẹp đẽ quý giá, cũng không biết là tướng mạo vốn có hay là do biến hóa mà thành.
Mấy ngày sau.
Người coi miếu đến tửu quán, nhìn thấy người ta đều khom người thi lễ.
Thần thổ địa là một trong hai vị thần tiên của Lâm Dương huyện, người coi miếu cũng được coi như người phát ngôn, thân phận địa vị không kém gì huyện lệnh lão gia.
“Loại rượu này không tồi, mỗi ngày mang đến miếu mười vò.”
Người coi miếu phân phó một tiếng, còn về phần tiền bạc, tất nhiên là không có.
Thần tiên uống rượu của nhà ngươi là một vinh hạnh, đáng lý còn phải dâng hương bái tạ, nếu thật sự dám lấy tiền, không sợ sau khi không còn được thần tiên phù hộ thì gặp phải đạo phỉ cường đạo hay sao?
“Ngày mai sẽ đưa đến liền.”
Chu Dịch tỏ vẻ vinh hạnh, vừa đúng lúc có cái cớ để tra xét miếu thổ địa.
……
Hai mươi năm trôi qua nhanh.
Ở phàm tục là đã qua một đời người, nhưng trong mắt Chu Dịch chỉ là như một cái búng tay.
Sau hai mươi năm quan sát học tập, Chu Dịch đã hoàn toàn biến thành một người dân của Đại Hằng hoàng triều,từ lời nói cử chỉ giọng nói tập tục giống người dân ở đây như đúc.
Năm ngoái.
Chu Dịch cuối cùng cũng có tên trong hộ tịch ở huyện Lâm Dương, dùng tên giả là Chu Cương.
Đại Hằng thực thi chế độ hộ tịch, quản lý bá tánh cực kỳ nghiêm khắc, muốn tăng giảm sửa chữa hộ tịch là rất phiền toái.
Chu Dịch vốn định thi triển bừa thuật pháp, ghi tên vào hộ tịch, chẳng phải kinh động đến ai cả, có điều tra kiểu gì thì đều là thật.
Nhưng sau đó uống rượu cùng Tôn điển lại trong huyện nha, mới biết được mọi chuyện không hề đơn giản như vậy, Thanh Vân phủ phía trên Lâm Dương huyện còn có thần thành hoàng, quản lý sổ âm dương sinh tử, mỗi một người sinh ra hoặc chết đi đều được ghi chép.
“Quản lý sinh tử luân hồi, thần thông cỡ này chắc không phải là âm tào địa phủ đâu nhỉ?”
Lúc đầu khi Chu Dịch nghe đến việc này, xém chút nữa sợ tới mức chuồn mất, một người không có tên trong sổ sinh tử, tất nhiên là sẽ bị thành hoàng chú ý đến.