Bá tánh nghe được lời này cảm động đến rơi nước mắt, chỉ cảm thấy Nguyên Đỉnh đế thuơng dân như con, là một vị hoàng đế tốt nhất trong thiên hạ.
Thần thổ địa vừa lòng gật đầu, khống chế độn quang bay về hướng Tây Nam.
Ở một ngọn núi vô danh gần thôn Từ Lương, mấy năm trước xuất hiện một nhà sư chốc đầu, tự xưng là hộ pháp dưới trướng của thần châu chấu.
Xây dựng miếu thần châu chấu, thu nạp hương hỏa tín ngưỡng.
Tượng thần bên trong miếu dữ tợn đáng sợ, nửa người nửa trùng, bá tánh nào dám dâng hương tế bái, những người lên núi đốn củi săn thú cũng tránh ra xa.
Một đạo độn quang đáp xuống, hóa thành lão giả cẩm y hoa phục, chính là thần thổ địa Lâm Dương.
Sải bước vào miếu thần châu chấu, bởi vì ngày thường không được tu sửa quét dọn, trông có vẻ vô cùng rách nát, mái hiên cũng giăng đầy mạng nhện.
Thần thổ địa nhìn thấy thần tượng châu chấu, trong mắt hiện lên vẻ chán ghét, nhìn về phía hương hỏa cắm đầy trên bàn thờ, lại vừa lòng gật đầu.
“Mời Hồng La pháp sư hiện thân gặp mặt.”
“A di đà phật!”
Một tiếng niệm phật hiệu từ vọng ra từ trong thần tượng châu chấu, rồi sau đó là khí đen phân tán cuồn cuộn, đáp xuống mặt đất ngưng tụ thành một nhà sư chốc đầu.
“Triệu cư sĩ gấp gáp thật đấy.”
Trên đỉnh đầu của Hồng La đầy những vết mưng mủ chốc đầu, không ngừng ra chảy mủ vàng, trên mình khoác tăng bào màu vàng lục, nhăn nhúm dơ dáy trông giống như một tên ăn mày.
Thần thổ địa chắp tay hướng về phương Bắc nói: “Mong pháp sư thứ lỗi, bản thần cũng bất đắc dĩ, vì bị bên trên hối thúc.”
“Hừ!”
Hai mắt Hồng La hung quang lập loè, do dự hồi lâu nhưng cũng không động thủ, sờ soạng trong cổ tay áo một lát lấy ra một cái bình ngọc, phất tay ném qua.
Thần thổ địa mở bình ngọc ra, bên trong là mấy trăm hạt châu tròn vo, sáng lấp lánh, chau mày nói.
“Tại sao chỉ có từng này?”
“Làm sao có thể trách bần tăng được, năm ngoái Triệu cư sĩ và long quân đã cùng nhau làm ra đại hạn, cũng chưa chờ được một năm nữa mà đã lại xuất hiện nạn châu chấu.”
Hồng La cười chế nhạo nói: “Số lần bá tánh gặp nạn nhiều hơn, hương hỏa tất nhiên cũng sẽ mỏng!”
Thần thổ địa không thèm để ý đến lời trào phúng, nói: “Bất kể hương hỏa hưng thịnh hay ít ỏi, số lượng bản thần cần phải có đủ, phần còn thiếu kia phải do pháp sư bù vào.”
“Mơ tưởng!”
Hai mắt Hồng La trợn tròn, há mồm phun ra một bình bát đen nhánh, xuất thủ trước.
Âm phong nổi lên, ma vân cuồn cuộn, bình bát hóa to bằng một ngôi nhà, lao về hướng thần thổ địa.
Thần thổ địa dường như đã có phòng bị từ trước, cổ tay áo bay ra hai thanh phi kiếm vàng chói, kết thành trận thế âm dương bao vây bình bát.
Pháp bảo va chạm, dư chấn tứ tán, miếu thần châu chấu đột nhiên đổ nát.
Độn quang với hai màu sắc vàng chói, đen nhánh bay lên trời, quần ẩu với nhau một lúc lâu trên trời, tiếng gầm rú liên miên không dứt, vọng ra xa mấy chục dặm.
Bá tánh ở những thôn làng chung quanh đó, biết được Thần thổ địa đấu pháp chém giết với thần châu chấu, liên tục thắp hương quỳ lạy cầu nguyện, giúp sức cho Thần thổ địa chém giết tà thần trả lại bình an cho một phương.
Đấu pháp giằng co một ngày một đêm.
Thực lực của Hồng La dù sao vẫn kém hơn một chút, nửa thân mình bị chém đứt, oán độc nhìn chằm chằm Thần thổ địa hồi lâu, lấy một bình ngọc từ trong túi trữ vật ném qua.
“Khụ khụ khụ! Bần tăng sẽ ghi nhớ!”
“Nên làm vậy từ lâu rồi.”
Thần thổ địa vừa lòng gật đầu, cười nói: “Nếu sau này còn hợp tác, thì cứ chiếu theo tỷ lệ lần này, bần đạo lấy bảy phần!”
Hồng La tức giận đến nổi ngũ quan vặn vẹo, tiếng xấu, nghiệp lực thì mình phải nhận, vất vả tới vất vả lui mới chỉ được chia ba phần
Thần thổ địa trấn an nói: “Pháp sư chớ có phẫn hận oán giận, phần lớn số này đều phải giao nộp lên trên, bản thần chỉ được có một chút thôi, còn không bằng số lượng mà pháp sư có đâu.”
Hồng La hừ lạnh một tiếng, nói: “Vậy chi bằng Triệu cư sĩ làm thần châu chấu đi?”
“Ha ha, bản thần không giỏi ngự trùng pháp.”
Thần thổ địa cười ha ha, thần đạo tu hành không tiêu dao như Tiên đạo, thi triển tà pháp tạo thành tai kiếp, chịu sự nguyền rủa oán hận của ngàn vạn bá tánh, tất nhiên sẽ sinh ra thiên nhân ngũ suy.
Đó là lý do tại sao mà đường đường là một tu sĩ Kim Đan, lại không trị được bênh chốc lở trên đầu, không thể tẩy sạch được vết bẩn trên tăng bào.
“Dối trá!”
Hồng La dùng phát lực ngưng tụ thân hình, hóa thành độn quang, đáp xuống núi sâu.
Thần thổ địa do dự một lát, khẽ lắc đầu không đuổi giết, đều có cảnh giới Kim Đan, nếu như thật sự áp bức Hồng La quá mức, rất có khả năng sẽ rơi vào kết cục lưỡng bại câu thương.
“Thay vì liều mạng giết chết Hồng La, không bằng lại liên thủ tạo nên mấy lần tai hoạ nữa, thu hoạch được nhiều hơn!”
Chợt thân hình tan biến, trở về miếu thổ địa huyện Lâm Dương, nhờ vào hương hỏa tiềm tu phát lực.
Một sợi linh quang bốc lên từ mặt đất, hóa thành một người tí hon cao ba thước, trên mặt lộ ra vẻ trầm tư, cuối cùng bay vào trong núi.
Một lát sau.
Trong động Hồng La.
Ngoài cửa động bố trí mấy tầng trận pháp cấm chế, thủ pháp đơn sơ, trăm ngàn chỗ hở, người tí hon luồn lách qua những khe hở vô thanh vô tức đi vào.
Đi men theo hang động xuống phía dưới, đi qua mấy cánh cửa đá, tiến vào Hồng La điện.
Nhà sư có bệnh chốc đầu đang ngồi xếp bằng trên bạch liên bảo tọa, chắp tay trước ngực, trong miệng ngậm một viên châu trong suốt, vận chuyển công pháp hút linh khí cuồn cuộn đến, rót vào trong cơ thể nhanh chóng khôi phục thương thế.
Người tí hon kia chỉ là một sợi pháp lực, ẩn hình giấu tung tích thì còn tạm được, không thể đấu pháp chém giết.
Đi mấy vòng chung quanh bạch liên bảo tọa, phát hiện vài giọt mủ huyết trên mặt đất, cuốn lấy rồi biến mất không thấy đâu.