Hồng La không hề hay biết chuyện này, mỗi khi nhớ đến thần thổ địa, đều không nhịn được mà lửa giận ngút trời, khí tức rung động, pháp lực nghịch chuyển, sắp có xu hướng tẩu hỏa nhập ma.
“Ai dám khinh ta, bần tăng tất báo thù!”
Đúng lúc này.
Trong không trung đột nhiên xuất hiện từng luồng hắc khí, men theo khí tức của Hồng La, chui vào trong thân thể hắn.
“Đây là cái quỷ gì vậy?”
Vẻ mặt Hồng La hoảng sợ, vội vàng thi triển bí thuật hộ thân, kết quả hắc khí chẳng hề bị ảnh hưởng bởi bất kỳ lực phòng ngự nào, không ngừng tiêu hao tuổi thọ của hắn.
Mười lăm phút sau.
Hồng La với dáng vẻ trung niên đột nhiên lại hấp hối, trên đầu chỉ còn lại thưa thớt vài sợi tóc trắng như tuyết, toàn thân lượn lờ tử khí.
“Triệu Minh, bần tăng có biến thành quỷ cũng sẽ không tha cho ngươi!”
Lời còn chưa dứt, tọa hóa viên tịch ngay tại chỗ.
……
Hửu Gian tửu quán.
Khách khứa đông đúc, vô cùng náo nhiệt.
Những tiếng gọi người ầm ĩ hết đợt này đến đợt khác, ba tiểu nhị cũng không thể bận hết việc.
Chuyện thần thổ địa giết chết thần châu chấu ở thôn Từ Lương, được người coi miếu, tiên sinh kể chuyện tuyên truyền, đã truyền khắp thành Lâm Dương, biết được nạn châu chấu đã kết thúc, bá tánh liên tục đến tửu quán ăn mừng.
Tất nhiên là không thể thiếu những câu nói, khen ngợi sùng kính Thần thổ địa.
Ai dám một từ ‘không’, chưa nói đến thần uy như ngục, bá tánh sẽ đánh chết hắn!
Chu Dịch gảy bàn tính cạch cạch, cười nói với khách hàng.
“Thành Huệ ba lượng bốn phân tiền, được thần tiên phù hộ, miễn số lẻ.”
“Ông chủ Chu, chẳng trách Hoàng đại sư thường xuyên khen ngợi ngài, là người thành kính nhất ở thành Lâm Dương này.”
Khách hàng chắp tay, hài lòng tính tiền.
Chu Dịch chỉ là một người xứ khác, lẻ loi một mình đến huyện Lâm Dương này, dựa vào bí phương ủ rượu xây dựng được cơ ngơi không nhỏ, hiện giờ có thể an ổn làm ăn đều là nhờ miếu thổ địa phù hộ.
Đương nhiên, không thiếu được chuyện tiền nhang đèn.
Thần tiên không cần vàng bạc, nhưng người coi miếu lại cần!
Một sợi linh quang chui lên từ dưới đất, dung nhập vào trong cơ thể Chu Dịch.
“Hắc Vu chú thuật thuộc về truyền thừa ở Cửu Châu, Đông Thắng Thần Châu này vẫn chưa có cách phá giải, lại là một pháp thuật vô cùng hữu dụng!”
Chu Dịch biết được Hồng La đã thân tử đạo tiêu, sắc mặt không có bất kỳ sự biến hóa nào, trải qua chuyện thời gian thay đổi Cửu Châu tan biến, ngoài sinh tử ra thì trên đời này không có bất kỳ chuyện gì có thể khiến hắn thay đổi sắc mặt.
Còn về phần di vật của Hồng La thì phải cần chờ thêm một chút thời gian.
Kim Đan tu sĩ tất nhiên có sư môn truyền thừa, có lẽ có lưu lại những loại pháp thuật cảnh báo như hồn đăng, hồn giản vv, sau khi chết sẽ có đồng môn tra xét.
Lỡ đâu sư tôn của hắn là Nguyên Anh lão tổ, hay là Hóa Thần Thiên Quân, nếu như tùy tiện đến lấy thì sẽ như chui đầu vô lưới.
Đông Thắng Thần Châu này nước quá sâu, mọi chuyện đều phải cẩn thận!
……
Nửa năm sau.
Hồng La động.
Một tên sơn tặc trẻ tuổi hai mắt mê mang, rẽ trái rẽ phải tiến vào trong động, nhanh chóng nhìn thấy một thi hài già nua.
Thân thể của chân quân bền chắc như tinh cương, sau khi chết thì cả trăm năm cũng không hư thối.
Sơn tặc sờ soạng một lát trên thi hài, lấy hết tất cả pháp khí, rồi phóng hỏa trong động.
Rời khỏi động.
Mơ mơ màng màng bước lên đỉnh núi, chôn hết tất cả pháp khí dưới tàng cây, sau đó nhảy xuống khe núi.
Đảo mắt lại thêm hai năm nữa trôi qua.
Huyện Lâm Dương có thể gọi là xuất hiện nhiều tai nạn, đầu tiên là mưa to mấy ngày liền, nước sông Vân Thông dâng cao gây vỡ đê.
Năm sau lại xuất hiện địa long xoay người, thôn trấn gần Ô Sơn tử thương thảm trọng.
Miếu thần thổ địa nổi tiếng khắp vùng, ngày đêm hương hỏa cường thịnh, ngày tết cúng bái không ngừng, còn đám người coi miếu thì như nước lên thì thuyền lên, tiếng nói còn to hơn cả huyện tôn mấy phần.
Hôm nay.
Một đạo độn quang đáp xuống đỉnh núi, thần thức đảo qua, nhìn thấy thi hài bị đốt đen thui trong động.
“Cho dù tên hòa thượng này có sư môn, cũng là một đệ tử không được lòng mọi người, đã chết hai năm rồi mà chẳng có ai đến nhặt xác.”
Chu Dịch phất tay bắt lấy di vật của Hồng La, bay ra xa mấy ngàn dặm, tìm một sơn động vô danh bố trí xong trận pháp cấm chế, bắt đầu xem xét từng cái một.
Một pháp bảo là một bình bát đen nhánh, pháp khí có chút công dụng hộ thân sát phạt, uy lực quá yếu, trực tiếp dùng linh hỏa tiêu hủy.
Còn lại là linh thạch linh vật, cẩn thận xem xét thì không phát hiện ra ấn ký truy tung, thu vào túi trữ vật.
“Ba miếng ngọc bội có công pháp…… Mật Tông công pháp 《 Đại Hắc Thiên Kinh 》của Phật môn , giống Phật càng càng giống ma, đường ngang ngõ tắt, nhìn cách phân chia cảnh giới thì thuộc về Tiên đạo.”
“Ôn Hoàng kinh là thuật ngự trùng huyền diệu.”
“Hương Hỏa Ngưng Thần Thuật!”
Ánh mắt Chu Dịch hơi chứng lại, thần thức nhanh chóng đảo qua nội dung bên trong, lập tức hiểu được lý do tại sao Hồng La, Thần thổ địa lại tạo ra tai họa.
Phất tay bắt lấy bình ngọc từ trong đống đồ vật, sau khi mở ra thì nhìn thấy hơn một trăm viên châu trong suốt sáng trong, bên trong là mây mù mờ mịt quay cuồng lưu chuyển.
“Nguyện Lực châu!”
Chu Dịch lấy một viên châu ra, cảm ứng được khí tức hương hỏa nồng đậm đến cực điểm bên trong, dựa theo ghi chép về Hương Hỏa Ngưng Thần Thuật, vật này chính là do bí thuật ngưng tụ hương hỏa biến thành thực chất.
Nguyện Lực châu sử dụng phương thức rất đơn giản, thi triển phương pháp giải phong ấn, phóng ra nguyện lực hương hỏa thuần túy. Hóa nhập vào linh khí có thể làm tăng pháp lực tu hành, luyện nhập pháp khí có thể tăng trưởng uy lực, dung nhập linh đan có thể tăng được dược hiệu……