Diệu dụng vô cùng, có thể nói là chất xúc tác để tu hành Tiên đạo!
“Căn cơ của Đông Thắng Thần Châu vẫn cứ là Tiên đạo, cái gọi là thần đạo, chỉ là phương pháp ngưng tụ, luyện hóa nguyện lực.”
Chu Dịch trầm ngâm hồi lâu, hóa thành độn quang rời đi.
Trong Hương Hỏa Ngưng Thần Thuật có ghi lại, khi đột phá cảnh giới phải mượn dùng hương hỏa nguyện lực, sẽ làm tăng xác suất thành công trên diện rộng, còn có hiệu quả hơn cả linh vật Kết Đan, Ngưng Anh hiếm thấy.
“Chẳng trách khắp nơi trong Đông Thắng Thần Châu đều là dã thần!”
Huyện Lâm Dương.
Đường phố quạnh quẽ tiêu điều, một vài người đi đường bước đi vội vàng.
Tiểu nhị của tửu quán chăm chỉ lau sàn nhà, lo sợ việc buôn bán ế ẩm, bị chưởng quầy sa thải.
Ở thời đại này, một công việc có thể mang lại chén cơm no, vô số người giành giật làm mà không cần lấy tiền!
Bốn năm thiên tai liên tiếp, cho dù có thần thổ địa phù hộ, cũng không thể tránh khỏi chuyện bá tánh lầm than.
Nhẹ thì bán con bán cái, nặng thì cả nhà chết sạch.
Mười hộ thì chín hộ không còn ai, xương trắng phơi đồng.
“Thế nhân đều nói thần tiên tốt……”
Chu Dịch lẩm bẩm tự nói, hiện giờ khi nhắc lại câu nói này, chỉ cảm thấy tràn ngập sự châm chọc.
Bá tánh ở huyện thành và những vùng nông thôn chung quanh, xuất phát từ lòng cảm ơn lập miếu thổ địa khắp nơi, nhưng dù có thế nào thì cũng không thể ngờ được mấy năm liên tục xảy ra tai hoạ, lại xuất phát từ việc mỗi người ca tụng kính ngưỡng thần tiên.
“Tâm tư phiền muộn, nên ăn mừng.”
Chu Dịch phân phó tiểu nhị coi cửa hàng, chắp tay sau lưng đi ra ngoài, tản bộ trên phố.
Đôi khi còn gặp được những người quen biết, than thở một phen dạo này làm ăn không được thuận lợi, nếu còn tiếp tục như vậy nữa thì phải về quê làm ruộng.
“Chu chưởng quầy lại đi nghe khúc à? Ngươi cũng nhiều tuổi rồi, bớt bớt lại đi, cố gắng cưới vợ sinh con!”
Chưởng quầy của Hội Hương lâu giới thiệu nói: “Ta có một chất nữ họ hàng xa, biết tính sổ biết may vá, dáng vẻ cũng không tệ, hay là ta giới thiệu cho ngươi nhé?”
“Nhà ngươi đúng là, tự dưng khiến vai vế của ta thấp hơn ngươi một bậc!”
Chu Dịch tìm lý do cự tuyệt, dáng vẻ của hắn trông như ba lăm ba sáu tuổi, đã qua tuổi trung niên, mấy năm này có không ít người muốn làm mai cho hắn.
Hắn đều tìm lý do cự tuyệt, tuổi thọ của thần thổ địa chẳng còn bao lâu nữa, lại có được hương khói bí thuật, cái thân phận chưởng quầy tửu quán chẳng còn thể sử dụng được bao nhiêu năm nữa, cũng đừng làm lỡ làng người ta.
Sau đó không lâu.
Phía Đông thành.
Tiêu Tương lâu.
Không giống với những cửa hàng buôn bán ảm đạm khác, bên trong nơi này ồn ào náo nhiệt, ban ngày ban mặt đã đầy khách khứa.
Đám thương nhân với công tử quần áo đẹp đẽ quý giá, mặt mày hớn hở thần thái sáng láng, không hề bị ảnh hưởng bởi thiên tai khó khăn.
Giá nhà đất sụt giảm, có thể thu mua được đất đai của bá tánh với giá cực rẻ. Đồng thời giá lương thực tăng mạnh, đại tộc địa phương có kho lúa riêng của mình, chỉ cần một chút lương thực là có thể thu hồi lại tiền mua đất, còn nhân tiện kiếm chát được một khế ước bán mình.
Chủ yếu là những người nghèo đã hiến đất của họ và đổ xô đi làm nô lệ!
Những chuyện tốt như vậy diễn ra mấy năm liên tiếp, tất nhiên là đến câu lan viện hưởng thụ một phen.
Chu Dịch vừa mới vào cửa, tú bà liền lắc mông đi lại đây, mặt đầy nụ cười, dường như được gặp người thân của mình vậy.
Đây chính là khách quen của Tiêu Tương quán, hai mươi năm đều như chanh vắt, đã qua ba đời tú bà!
“Chu gia, Tiêu Tiêu cô nương ở trên lầu chờ ngài đấy.”
Tú bà nói chuyện rất êm tai, như đang tiếp đãi một vị khách cực kỳ tôn quý, thật ra thì Chu Dịch đã đến đây quá nhiều lần, bất kỳ khi nào đến đây đều có sẵn cô nương chờ.
Chu Dịch hơi gật đầu, đang đi theo tú bà lên lầu, chợt thoáng nhìn thoáng qua cô nương trong lòng ngực của tiểu tử nhà Tôn gia.
Tôn gia là cường hào ác bá ở huyện Lâm Dương, thường xuyên giữ những chức vụ như điển lại, nha dịch vân vân, có thể nói là chức vụ truyền từ đời này sang đời khác, bởi vì Tôn điển lại thích rượu yêu tiền, nên quen thân với Chu Dịch.
Cô nương kia nhìn lạ mặt, mặt lộ vẻ sợ hãi kháng cự, dường như cũng chưa quen lắm.
Càng như vậy, càng là kích thích dục vọng của Trương công tử, động tác trong khi nói chuyện lại càng thêm lộ liễu.
Chu Dịch cũng không phải là sinh lòng thương hại, tám chín phần mười nữ tử trong câu lan viện đều có hoàn cảnh bi thảm, thật sự đáng thương vô cùng, hai mắt lấp lánh linh quang, nhìn thấy một sợi hắc khí sinh ra từ trong cơ thể cô nương kia.
Mấp máy uốn lượn như quái trùng, chui tới chui lui trong kinh mạch tạng phủ.
Trương công tử thường xuyên tiếp xúc với cô nương kia, đã bị lây một sợi hắc khí rất nhỏ, nó hấp thu huyết khí của hắn nên trở nên lớn mạnh.
“Tà pháp……”
Chu Dịch dùng thần thức đảo qua toàn bộ Tiêu Tương Quán, phát hiện trong cơ thể không ít người sinh ra hắc khí, có nhỏ có to, đa số còn chưa bị ảnh hưởng gì, có ba kẻ đang nằm trong phòng chất củi rên rỉ đau đớn.
Ngũ quan của ba người ngũ quan hốc hác, toàn thân khô gầy, thở ra thì nhiều mà hít vào thì ít.
“Uy lực của pháp thuật rất yếu, chưa nói đến chuyện xâm hại tu sĩ, không thể nào trấn áp được cao thủ võ đạo, điểm lợi hại duy nhất chính là lây bệnh cực nhanh, cho nên tà pháp này nhắm vào phàm nhân?”
Trong lòng Chu Dịch dường như đã có phán đoán, tám chín phần mười là vị thần thổ địa kia lại ra tay.
Sau nạn hạn hán nạn châu chấu lũ lụt động đất, rồi lại xuất hiện ôn dịch?
“Thằng cha kia điên rồi, rốt cuộc là cùng muốn làm gì?”
Chu Dịch đã tìm đọc lịch sử của huyện Lâm Dương, so sánh với những tai họa trong ba trăm năm gần đây, thì khoảng chừng năm sáu năm mới xuất hiện một trận thiên tai.