Khổ Thủy phố.
Đình viện.
Trong phòng.
Lâm Hằng ngồi khoanh chân, linh khí thiên địa cuồn cuộn kéo đến, luyện thành pháp lực trong Đan Điền.
Ding ding dang……
Tiếng lục lạc trong trẻo truyền đến, nữ tử mặc áo xanh đẩy cửa tiến vào.
“Tiểu Thanh, ngươi đã đến rồi.”
Lâm Hằng nghe được tiếng chuông, lập tức thu công, trông giống như một đứa trẻ thích khoe khoang, tay bắt pháp quyết hóa thành độn quang kim sắc.
Trúc Cơ!
Nhóc con linh sâm đã sớm biết được, mỗi ngày nó đều ngồi xổm ngoài sân chờ đợi triệu hoán, đồng thời thi pháp che lấp dao động linh khí, tối hôm qua đã cảm ứng được khí tức cảnh giới đột phá.
Trên mặt lộ ra vẻ khiếp sợ, vui sướng, lại có chút buồn bã nói: “Ân công có thiên phú dị bẩm, chỉ trong vòng nửa năm, tu vi đã vượt qua ta.”
“Bất kể tu vi của ta có như thế nào, thì mối quan hệ giữa chúng ta đều sẽ không có bất kỳ sự thay đổi nào.”
Lâm Hằng rất muốn trực tiếp bày tỏ tâm ý của mình, nhưng mà nghĩ đến mối thù của cha mẹ thân tộc, lại có liên quan đến tu sĩ Kim Đan cường đại, chỉ phải tạm thời kìm nén tâm tư.
“Tiểu Thanh, ngươi đã từng đồng ý với ta, sau khi ta đột phá Trúc Cơ sẽ nói cho ta chân tướng sự thật, ôn dịch năm ngoái có phải do thần thổ địa thi pháp hay không?”
“Đúng vậy.”
Nhóc con linh sâm gật đầu nói: “Không chỉ là dịch bệnh, nạn châu chấu, động đất, khô hạn, lũ lụt mấy năm trước, tất cả đều là do thần thổ địa đứng phía sau thâu tóm.”
Cho dù trong lòng của Lâm Hằng đã sớm có suy đoán, nhưng khi nghe được chân tướng sự thật cũng không nhịn được mà hai mắt đỏ đậm, nhớ lại năm ấy, mấy lần cha mẹ dẫn hắn đên miếu thổ địa tế bái, coi thần thổ địa như đại ân nhân cứu khổ cứu nạn.
“Tại sao hắn lại muốn hại người?”
“Vì hương hỏa nguyện lực.”
Nhóc con linh sâm cẩn thận giảng giải lại tiền căn hậu quả của mọi chuyện, bao gồm cả chuyện thần thổ địa sắp thăng nhiệm làm văn phán.
“Tà thần làm hại một phương, vậy mà lại có thể thăng quan, kéo dài tuổi thọ sao?”
Lâm Hằng cả giận nói: “Đợi đến khi ta đột phá Kim Đan, chắc chắn sẽ đánh tới cửa đi, chém chết tên kia!”
Nhóc con linh sâm nghe vậy, thầm nhủ quả nhiên là không khác gì lời tiên trưởng nói, Lâm Hằng tính toán dựa vào thực lực của bản thân để báo thù, lập tức khuyên bảo.
“Hắn là chính thần do triều đình sách phong, bất kể là phạm vào tội gì, nếu tự tay chén chết hắn thì chẳng khác nào mưu phản. Khi đó không chỉ sẽ có Kim Đan, Nguyên Anh, Hóa Thần ra tay, bắt ngươi về quy án!”
“Hóa Thần……”
Lâm Hằng chau mày, cho dù có thiên linh căn cũng không có chút hy vọng đột phá Hóa Thần, nghiêm nghị nói: “Mối thù của cha mẹ không đội trời chung, cho dù tan xương nát thịt hồn phi phách tán, cũng phải chém chết tà thần kia!”
“Ân công, chuyện này còn có cách giải quyết khác.”
Nhóc con linh sâm nói: “Tà thần kia đã tu hành mấy trăm năm, mới vừa đột phá Kim Đan sơ kỳ, hiển nhiên thiên phú tầm thường. Ân công chỉ cần để lộ thiên phú, nhân tiện trình báo tà thần kia với triều đình, thì triều đình sẽ phái khâm sai tới điều tra.”
Lâm Hằng thở dài nói: “Không thể chính tay giết chết kẻ địch, mấy ai thấu hiểu?”
Nhóc con linh sâm nói: “Ân công muốn tấn chức Kim Đan, ít nhất cũng phải cần đến mấy chục năm, còn tà thần kia sẽ hại thêm vô số người.”
“Tiểu Thanh nói đúng.”
Lâm Hằng hơi gật đầu, dựa vào thiên phú bái nhập môn phái lớn, mượn sức của triều đình trấn sát tà thần đúng là cách thức mau lẹ, an ổn.
“Ta sẽ đến kinh thành ngay!”
……
Hửu Gian tửu quán.
Chỉ có mười mấy người khách thưa thớt, buôn bán tốt hơn một năm trước nhiều.
Bá tánh giống như cỏ dại, đã chết một lứa, lại nhanh chóng xuất hiện lứa mới. Trận dại dịch năm ngoái đã có không biết bao nhiêu người chết, bây giờ đã chẳng còn ai nhắc tới chuyện này, cứ như vậy mà bị lãng quên.
Dù sao thì người chết cũng đã chết rồi, người còn sống thì phải cố mà sống cho tốt!
Bá tánh vẫn bàn tán chuyện thần thổ địa, thêm một thời gian nữa sẽ đến Thanh Vân phủ nhậm chức văn phán.
Năm ngoái bá tánh náo loạn lớn, đòi chết đòi sống níu kéo không cho thần thổ địa rời đi. Sau đó không biết tin tức truyền ra từ nơi nào, nói rằng thần thổ địa đấu pháp cùng hà bá, sơn thần, rồi lại dốc hết thần lực bình định ôn dịch.
Kết quả bị thương căn cơ, tuổi thọ không còn bao nhiêu nữa.
Nếu như sau khi chết hóa thành âm thần cũng chính là thăng nhiệm thành văn phán, mới có thể kéo dài tuổi thọ sống sót.
Thần thổ địa vì cứu bá tánh mà chết!
Kể từ đó, không những không ai ngăn cản thần thổ địa thăng quan, hắn lại nhân cơ hội này thu được vô số hương hỏa nguyện lực.
“Thủ đoạn đùa bỡn dư luận của thằng cha kia, thật sự lợi hại!”
Chu Dịch đứng sau quầy, một thanh phi kiếm dài ba tấc uốn lượn ở đầu ngón tay, phát ra những tiếng ngân vui sướng.
Linh bảo Phân Kiếm Quang đã khôi phục được thực lực của giai đoạn mạnh nhất, khí linh ước chừng có linh khí chừng bảy tám tuổi. Pháp lực, linh khí sung túc là có thể tự động phát huy thực lực cảnh giới Nguyên Anh.
Cộng thêm quạt Thần Hỏa, Thái Thanh thần phù, Bồ Đề kim luân, tương đương được bốn vị Nguyên Anh lão tổ hộ thân!
Chu Dịch nhờ vào mạt pháp tuyệt thế, dễ dàng kế thừa phần lớn di sản của Cửu Châu, hiện giờ rốt cuộc cũng có thể phát huy.
“Niệm Lực Châu thật sự huyền diệu, luyện nhập vào trong Phân Kiếm Quang, uy lực lại không tăng lên nhiều, nhưng khí linh thần trí lại tăng trưởng nhanh chóng, luyện vào đủ số lượng thì trí tuệ không kém gì người trưởng thành!”
“Ba thần vị chung quanh Lâm Dương này, không dễ gì đặt bẫy được hà bá, chỉ có thể thử chiếm cứ thổ địa, sơn thần.”
“Số lượng hương hỏa nguyện lực của thần thổ địa hơn xa sơn thần, nhưng mà phải quan sát Đại Hằng triều đình, xem quản lý thần vị địa phương nghiêm khắc hay lỏng lẻo như thế nào, rồi mới tính toán tiếp.”