Dù sao thì Chu Dịch cũng là người ngoài, hộ tịch có trăm ngàn chỗ hở, không hề có nguồn gốc về tu vi, nếu thần vị quản lý nghiêm khắc thì rất dễ phát hiện ra vấn đề.
Sơn thần là dã thần, kẻ có thực lực mạnh thì sẽ được đảm trách, triều đình chỉ có quyền quản lý trên danh nghĩa.
Bỗng nhiên.
Một đạo thần thức mạnh mẽ quét ngang huyện thành, cắt ngang suy nghĩ của Chu Dịch.
Nhưng lại không hề che dấu khí tức pháp lực hiện hóa, mênh mông cuồn cuộn như núi cao vực sâu, đóng băng tất cả sinh linh trong thành ngay tại chỗ.
“Đợi nửa năm, rốt cuộc cũng đã tới!”
Chu Dịch bắt pháp quyết, Thái Thanh thần phù dán lên trên người, để mặc cho thần thức qua lại càn quét, cũng không phát hiện bất kỳ chuyện gì khác thường.
Ầm ầm ầm!
Ban ngày ban mặt tiếng sấm liên miên không dứt, giọng nói uy nghiêm vọng đến từ trên bầu trời.
“Bổn tọa là Kim Dương Tử, chủ sự thẩm tra của triều đình, phụng lệnh bệ hạ, tra xét vụ án thần thổ địa huyện Lâm Dương dùng pháp thuật mưu lợi, độc hại bá tánh……”
“Thổ địa huyện Lâm Dương, còn không mau hiện thân?”
Phía Đông thành.
Miếu thổ địa.
Mấy năm liên tục thiên tai làm khổ bá tánh, nhưng nơi này hương hỏa vẫn hưng thịnh.
Trên đường chẳng có bao nhiêu người qua lại, chung quanh miếu thổ địa lại có tiếng người ồn ào, khách hành hương tín đồ xếp hàng rồng rắn.
Hoàng đại sư, người trông coi miếu trông có vẻ thâm trầm hơn so mấy năm trước, bên trên pháp bào được thêu tơ vàng chỉ bạc, trên cổ tay là một chuỗi ngọc trong suốt xanh biếc, nhìn kỹ thì mới nhận ra rằng đây là linh vật được làm từ gỗ.
Cho dù là linh vật hạ phẩm, thì trong mắt của phàm nhân cũng có giá trị liên thành!
“Hôm nay người đến dâng hương ít!”
Hoàng đại sư bưng một cái mâm, phân phó đồng tử đứng hầu hai bên trái phải, nói: “Ngày mai phái người truyền lời, sau này lão gia thăng quan, quản lý sách vàng âm ty của bá tánh phủ Thanh Vân, nếu như thắp hương thờ cúng có thể tăng thêm âm đức.”
“Tuân mệnh.”
Đồng tử trước khom người lĩnh mệnh, lại nhắc nhở nói: “Có phải nên báo trước với thần thổ địa một tiếng, đám tiên sinh kể chuyện, những kẻ nhàn rỗi hóng chuyện kia, ăn nói không hề biết giữ mồm giữ miệng, rất dễ nói quá lời……”
Miếu thổ địa hiện tại là chủ nhân của huyện Lâm Dương, chỉ cần đến đầu phố phân phó một tiếng, những người đó có thể khoác lát từ văn phán biến thành chân thần chấp chưởng âm dương sinh tử, vạn linh hưng suy.
“Không sao, cho dù sau này tín đồ có tìm tới cửa, chỉ cần đổ hết lên đầu ta, nói rằng ta nói năng bậy bạ, nghe nhầm đồn bậy là được.”
“Thần thổ địa sắp thăng chức, rất cần hương hỏa nguyện lực, phủ Thanh Vân không giống như ở Lâm Dương, có thể nói là có vô số thần tiên. Ta không hiểu thần tiên giao thiệp với nhau như thế nào, đại khái cũng không thể tránh được chuyện tặng biếu lễ lộc!”
Hoàng đại sư khẽ vuốt râu dài, nói: “Cho nên dân chúng nên thông cảm với nỗi khổ của thần thổ địa, tạm thời thiếu thốn, còn điều tiếng thì để ta gánh!”
“Dạ rõ.”
Đồng tử không nhịn được mà sinh lòng khâm phục, chẳng trách Hoàng đại sư có thể nổi bật giữa một đám người coi miếu, trở thành người mà thần thổ địa tín nhiệm nhất, chỉ riêng lòng trung thành và tận tâm này thì đã chẳng mấy ai có thể sánh bằng.
Nghe đồn khi thần thổ địa đi nhận chức, sẽ mang theo Hoàng đại sư cùng đến phủ Thanh Vân, vào miếu thành hoàng làm cao công.
Sau này tuổi thọ trên dương gian hết, thì còn có thể trở thành âm ty sai dịch, cũng coi như là có một con đường khác!
Khi còn đang nói chuyện.
Bỗng nhiên trên bầu trời vang lên vài tiếng sấm sét, những tiếng ầm ầm ầm như nổ bên tai, dọa cho Hoàng đại sư sợ tới mức bịch một phát té ngã trên mặt đất.
Rồi sau đó là thần uy như ngục, giọng nói của chủ sự Đốc Tra tư truyền đến, sau khi nghe rõ hết nội dung, Hoàng đại sư lập tức hoảng sợ thất sắc.
Hành động của thần thổ địa, tất nhiên là người coi miếu biết rất rõ ràng.
Người phụng sự cho thần chưa bao giờ tin vào thần, chi bằng nói là hai bên cùng có lợi, thần tiên muốn hương hỏa, người coi miếu thì lại cần tiền tài!
Tín đồ đang xếp hàng phản ứng vô cùng nhanh nhạy, nghe được giọng nói thì lập tức giải tán, những kẻ có lá gan lớn thì trước khi đi còn lấy trộm một chút tiền nhang đèn.
Hoàng đại sư quỳ rạp trên mặt đất hô to: “Mau đi mời thần thổ địa!”
Ong!
Thần tượng trong miếu ánh lên kim quang, một bóng người hiện hóa từ bên trong ánh sáng.
Áo gấm hoa lệ, râu tóc bạc trắng, chính là thần thổ địa của huyện Lâm Dương, ánh mắt đảo qua đám tín đồ đang chạy trốn, nhịn không được cười lạnh nói.
“Rặc một lũ nịnh nọt!”
Hoàng đại sư té ngã lộn nhào chạy lại dập đầu, nói: “Bái kiến thần thổ địa.”
“Ừ, ngươi không tệ!”
Thần thổ địa rất vừa lòng với thuộc hạ trung thành của mình, nói: “Từ trước đến nay, bản thần làm việc ổn thỏa, chuyện này đã trôi qua hơn một năm rồi, có điều tra như thế nào cũng vô dụng.”
“Ngươi đi trấn an những người trong miếu đi, an tâm chờ đợi, sau này đều có thể đến phủ Thanh Vân!”
“Cẩn tuân pháp chỉ.”
Hoàng đại sư nhẹ nhàng thở ra, bình thường hắn không ít khi dựa vào danh tiếng của thần thổ địa tác oai tác quái.
Một khi thần thổ địa gặp nạn, chẳng những không còn quyền thế, còn sẽ bị người ta trả thù gấp trăm ngàn lần.
Thần thổ địa hơi gật đầu, hắn cũng không giải thích rõ với Hoàng đại sư, thần tiên tra án không giống phàm nhân, quan tâm đến chứng cứ, luật pháp, chỉ cần thi triển bí thuật tra xét thần hồn là được.
Thì tất cả chân tướng sự thật tự nhiên sẽ hiện ra!
Chuyện tạo ra tai hoạ độc hại bá tánh, chắc chắn là khó có thể phủ nhận, thần thổ địa cũng chưa từng sợ hãi mà chạy trốn.
Chẳng qua chỉ chết một vài phàm nhân mà thôi, cứ đưa cho tu sĩ tra án chút lợi lộc, quan tâm nhau một chút rồi cũng ổn thỏa thôi.