Những chuyện này thần thổ địa đã được nghe thấy rất nhiều, biết được cái gọi là thần tiên phù hộ một phương, chẳng qua là dùng tên tuổi để thu hoạch hương hỏa, làm sao có thể thật sự đồng cảm, bảo hộ phàm nhân chứ.
“Chủ sự lục phẩm, đưa ít thì khó có thể lấp kín miệng, cần phải đổ thêm chút máu!”
“Phần lớn số lượng thu hoạch được mấy năm nay đều dùng làm chuẩn bị, muốn vượt qua kiếp nạn này, phải lấy ra của cải dưới đáy hòm…… Đợi đến khi bản thần điều tra rõ là kẻ nào đi cáo trạng, nhất định sẽ bầm thây vạn đoạn!”
Lửa giận của thần thổ địa bốc lên, lại không còn cách nào khác, phải bỏ ra một vố lớn để tiễn thượng quan đi.
Nếu như thật sự điều tra rõ án kiện, bị bắt tới kinh thành, tất nhiên sẽ phải dạo quanh trảm tiên đài rồi!
“Sau nay đến phủ Thanh Vân, phải bóc lột gấp mười lần gấp trăm lần lại, để bù vào tổn thất của ngày hôm nay. Số lượng bá tánh của một phủ là cả ngàn vạn người, tìm bừa một cái cớ, là có thể thu được một lượng lớn hương hỏa!”
Suy nghĩ đến đây, lửa giận của thần thổ địa hơi nguôi ngoai, chỉnh đốn lại nét mặt, tươi cười bay lên bầu trời.
Đứng trên vòm trời.
Kim Dương Tử ngồi xếp bằng trên đám mây, mặt không cảm xúc nhìn thần thổ địa, đưa ra lệnh bài thân phận của “Đốc Tra tư”.
“Bản quan phụng mệnh bệ hạ đến đây, mời thổ địa Lâm Dương mở cửa thần hồn, thuận tiện tra án.”
“Bái kiến chủ sự đại nhân.”
Thần thổ địa khom người thi lễ, nói: “Hạ quan bảo hộ huyện Lâm Dương mấy trăm năm nay, không dám nói dốc hết sức mình, nhưng cũng chưa từng làm hại bất kỳ bá tánh nào. Mấy năm gần đây thiên tai liên miên, cũng gắng hết sức thi pháp bảo hộ, nhất định là do kẻ tiểu nhân vu cáo, xin đại nhân tra xét.”
“Yên tâm, từ trước đến nay bản quan công chính nghiêm minh, nếu như ngươi trong sạch, chắc chắn sẽ nghiêm trị kẻ nào vu cáo!”
Kim Dương Tử nói: “Thị phi đúng sai, mở thần hồn kiểm tra thì biết ngay thôi.”
Thần thổ địa lập tức nhận ra rằng, Kim Dương Tử lòng tham không đáy, trong mắt hiện lên vẽ phẫn hận, khom người nói: “Xin đại nhân dời bước đến miếu thổ địa, chắc chắn sẽ tuân theo những yêu cầu của việc tra án, không dám chối từ.”
“Tốt.”
Kim Dương Tử liếc mắt nhìn thần thổ địa một cái thật sâu, đáp mây bay xuống hậu viện của miếu thờ.
Trong miếu đã không còn một bóng người, chỉ có mấy người coi miếu đứng co rúm ở phía trước điện, như đang cầu nguyện tượng thần thần thổ địa phù hộ cho thần thổ địa.
Thần thổ địa đáp xuống theo sau đó, lấy một hộp ngọc từ trong túi trữ vật ra, khom người dâng lên, nói: “Vãn bối bị kẻ gian vu hãm, tất cả chứng cứ đều ở bên trong.”
Kim Dương Tử bắt lấy hộp ngọc, đứng trước mặt thần thổ địa mà mở ra, bên trong là Nguyện Lực châu trong suốt mịn màng.
Không nhiều không ít vừa đủ một ngàn viên!
“Không tồi không tồi!”
Kim Dương Tử thu hồi hộp ngọc vào cổ tay áo, nói: “Chứng cứ này rất quan trọng, chỉ là có hơi ít, rất khó chứng minh đạo hữu bị người ta vu hãm.”
Thần thổ địa nghe thấy lời này, khí pháp lực chảy ngược.
Lúc này nhớ lại quá khứ năm năm nay, cực khổ bóc lột mấy lần, phần nhỏ thì phân chia cho dã thần, phần lớn thì nộp lên cho thành hoàng Thanh Vân, cuối cùng chẳng còn được chút gì.
Hiện tại lại còn bị đốc tra tư bóc lột, không những không giữ được chút vốn liếng, mà còn phải bỏ thêm vào không ít!
Tội gì phải thế?
Sớm biết như vậy thì dứt khoát thân tử đạo tiêu, công đức bảo hộ huyện Lâm Dương mấy trăm năm, có lẽ luân hồi chuyển thế còn có thể bước vào con đường tu hành.
Đáng tiếc hối hận cũng vô dụng, hiện tại phải dốc hết sức để thỏa mãn lòng tham của Kim Dương Tử, nếu không thì bị bắt đến trảm tiên đài sẽ bị hồn phi phách tán, còn chẳng có cơ hội để luân hồi chuyển thế nữa là.
Thần thổ địa bất đắc dĩ, lại lấy ra một hộp Nguyện Lực châu, nói:
“Đại nhân, huyện Lâm Dương người thưa đất ít, hạ quan chỉ có bấy nhiêu thôi.”
“Đạo hữu hẳn là đã biết được, đương kim bệ hạ hùng tài đại lược, chăm lo việc nước, một lòng cai quản cải cách chính thần địa phương.”
Kim Dương Tử thu Nguyện Lực châu vào cổ tay áo, nói: “Thời gian trước, mới chém đầu vũ thần của phủ Thường Ninh, vị kia chính là quan ngũ phẩm, chỉ vì tùy ý sửa đổi thời gian cho mưa xuống, mà phải lên trảm tiên đài……”
Quy chế của phủ Thường Ninh cùng cấp với phủ Thanh Vân, chỉ có huyện Lâm Dương là có khác, có thêm ba vị chính thần dã thần, bởi vì địa vực rộng lớn dân cư đông đúc, gần như là mọi mặt của bá tánh đều có thần tiên quản lý.
Vũ thần quản lý mây mưa, phong thần quản lý chuyện tạo gió, táo thần quản lý chuyện nhóm lửa, ngay cả trồng hoa màu cũng có hoa thần.
Trong đó có không ít thần minh có chức quyền trùng lặp nhau, ví dụ như xuân thần và nông thần đều quản lý chuyện nông dân trồng trọt, bá tánh thờ cúng ai thì đều phải xem thủ đoạn của thần tiên đó.
Thần thổ địa lộ vẻ sợ hãi, đường đường là vũ thần ngũ phẩm mà chỉ vì một chút tội trạng nho nhỏ đã bị thân tử đạo tiêu, những tội mà hắn phạm phải vô cùng nghiêm trọng, có bị chém đầu một trăm lần cũng chẳng đủ để đền tội, hoảng sợ nói:
“Cho nên hạ quan không thể được tha thứ sao?”
“Đạo hữu hiểu lầm, đây chính là hiềm nghi có liên quan đến khi quân phạm thượng, tội lớn rơi đầu đấy!”
Kim Dương Tử nghiêm nghị nói: “Này…… Phải thêm tiền!”
Trong lòng thần thổ địa cho dù cả ngàn lần không nỡ, cũng phải lấy tất cả linh vật ra, moi hết tất cả cuối cùng cũng gom góp được hai ngàn viên Nguyện Lực châu, càng thêm phẫn hận kẻ tố cáo hắn.
“Đại nhân, ngài xem có thể công bố với bá tánh rằng hạ quan trong sạch chưa?”
Thần thổ địa đã hạ quyết tâm, sau khi tiễn Kim Dương Tử đi, rồi sẽ nghĩ cách cướp bóc bá tánh huyện Lâm Dương một phen, nếu không thì tay không đi nhậm chức, chẳng phải sẽ bị đồng liêu cười nhạo đến chết.