"Có tu sĩ độ kiếp Ngưng Anh ở Chương Sơn!"
Nghĩ tới đây, trên mặt Thụ Yêu lộ ra vẻ hâm mộ, sau đó khống chế độn quang bay xuống dưới núi.
Trên đường nhìn thấy sơn dân đi săn đốn củi thì phất tay bắt lấy, miễn cho bị lôi kiếp tác động đến, khi nó đi xuống tới chân núi thì toàn bộ phạm vi Chương Sơn đã hóa thành đêm tối đưa tay không thấy được năm ngón.
Thứ duy nhất tạo ra ánh sáng chính là lôi điện đang nổ vang.
"Tại sao cái tên này lại độ kiếp ở dã ngoại?"
Thụ Yêu gặp hoặc là nghe nói tới Nguyên Anh lão tổ, tất cả đều độ kiếp trong động phủ mà mình đã xây dựng suốt mấy trăm năm chỉ sợ sẽ bị Thiên Lôi oanh hôi phi yên diệt.
Kiếp vân ngưng tụ ước chừng một canh giờ.
Bầu trời đã thành lôi đình hải dương, Lôi Long hàng trăm hàng ngàn trượng bay qua bay lại bên trong tầng mây, mỗi một con uy lực đều không kém gì thuật pháp Nguyên Anh.
Lúc này.
Lại có mấy đạo độn quang từ đằng xa bay tới.
"Chương đạo hữu, có biết là vị tiền bối nào độ kiếp hay không?"
Tứ Cửu Thiên Kiếp, mười người không có lấy được một người vượt qua, nhưng cho dù như vậy thì gọi là tiền bối cũng không có sai.
Thụ Yêu nhận ra người tới là Thổ Địa Thiên Tường Huyền ở gần đó, trong đáy mắt hiện lên vẻ căm ghét, nhưng vì e ngại thân phận chính thần triều đình cho nên không thể không trả lời: "Bần đạo cũng không nhận ra, đúng là tiền bối ngoại lai."
Thiên Tường Thổ Địa tâm tư thay đổi thật nhanh, suy đoán xem lời này mình có thể tin mấy phần.
Mấy Sơn Thần Hà Bá khác có mối quan hệ hơi lạnh nhạt với Thụ Yêu cho nên chỉ đáp xuống ở xa xa truyền âm bàn bạc với nhau.
Thân tiên không thu gặt hương hỏa thần như Thụ Yêu, ở Đại Hằng Triều thậm chí Đông Thắng Thần Châu thì đều thuộc phe thiểu số, bị đa số Sơn Thần Hà Bá bài xích.
Trong lúc mọi người nói chuyện thì lôi kiếp đã rơi xuống.
Đệ nhất trọng chính là mấy trăm đạo Lôi Long, tiếng gầm gừ truyền ra mấy trăm dặm, ngang nhiên đánh vào đỉnh núi.
Ông!
Trận pháp cấm chế chồng chất hiển hóa ra, Âm Dương Ngũ Hành thất thải lưu quang, chỉ dựa vào ánh mắt mà đếm không hết có bao nhiêu tầng, so với đại trận hộ tông còn phức tạp mênh mông hơn.
"Cái này cũng không giống như vội vàng bày trận, bản thần đi Xích Minh Phủ nhậm chức, Thành Hoàng Miếu cũng không có nhiều trận pháp như vậy!"
Thiên Tường Thổ Địa liếc nhìn Thụ Yêu, cho rằng người độ kiếp chắc chắn có quan hệ gì đó với nó, nhưng mà bây giờ phải chờ đợi lôi kiếp kết thúc, thành hay bại đều có phương pháp ứng đối.
Thụ Yêu không có giải thích, nhìn từng đạo lôi đình oanh tạc trận pháp, cho dù phá vỡ bao nhiêu tầng thì cũng có trận pháp mới chống lên.
Lôi kiếp khiến cho tu sĩ nghe đến đã biến sắc lại bị vượt qua mấy tầng một cách dễ như trở bàn tay như vậy.
Theo uy lực của lôi kiếp không ngừng mạnh lên, bọn người Thụ Yêu cũng không chịu nổi uy áp, đành phải đáp xuống mặt đất quan sát.
Nửa ngày sau.
Đệ cửu trọng lôi kiếp rơi xuống, toàn bộ đỉnh núi đều bị lôi đình bao phủ, lôi hải mênh mông vô bờ, liên tục cọ rửa trận pháp cấm chế, thế như không phá được là không ngừng.
"Mở!"
Một giọng nói trong trẻo từ trong trận pháp vọng ra.
Sau đó trên vạn đạo kiếm quang phóng lên tận trời, chém lên kiếp vân, lôi kiếp vốn là nỏ mạnh hết đà ầm vang vỡ vụn.
Kiếp vân tiêu tán, tiên quang trên trời rơi xuống.
"Còn có thể độ kiếp như vậy?"
Thụ Yêu lên tiếng kinh hô, lại quay đầu lại nhìn, Thiên Tường Thổ Địa và đám chính thần dã thần đã chuồn mất.
...
Đỉnh núi.
Chính giữa trận pháp.
Chu Dịch ngồi xếp bằng, hai mắt nhắm nghiền.
Vượt qua lôi kiếp, theo sau đó chính là Tâm Ma Kiếp, Nguyên Anh chính là thần hồn pháp lực dung hợp mà thành.
Lúc Ngưng Anh thì có tâm ma xuất hiện, cũng là kiếp nạn khiến cho tu sĩ tử vong nhiều nhất, đối mặt tâm ma vô khổng bất nhập, nguồn gốc từ bản tâm mà ra, cho dù đạo tâm như sắt cũng không làm nên chuyện gì.
Chu Dịch lấy ra linh vật Ngưng Anh, liên tục nuốt ba loại.
Đều là hi thế chi bảo có thể thanh linh thần hồn, chống cự ngoại tà, tu sĩ tầm thường có được một loại cũng đã cực kỳ may mắn.
Sau đó vẩy ra hàng vạn Nguyện Lực Châu, đinh đinh thùng thùng tản mát bốn phía, thi triển hương hỏa ngưng thần thuật giải phong, hương hỏa nguyện lực nồng đậm hóa thành khói xanh tối tăm mờ mịt, bao trùm Chu Dịch trong đó.
Chỉ trong nháy mắt, hoàn cảnh trước mặt đã thay đổi.
Âm nhạc điếc tai nhức óc, tia laser lấp lóe chói mắt.
Chu Dịch hai mắt mê mang, vuốt vuốt huyệt Thái Dương làm dịu cơn đau đầu, nhìn cô nương trong ngực một chút, thử hỏi thăm.
"Ngươi là Huyên Huyên?"
"Không phải, quá đáng lắm, người ta là Oánh Oánh!"
Cô nương nói chuyện điệu chảy nước khiến cho Chu Dịch rất không thoải mái, ngẩng đầu lên nhìn thấy từng gương mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Bừng tỉnh đại ngộ, hóa ra là đang trong bữa tiệc chúc mừng dự án!
Lúc này Tiểu Lý của tổ dự án tới mời rượu, đại thể chính là lãnh đạo giao cho ta làm, Chu Dịch khẽ nhấp một miếng, cảm thấy hương vị cực kỳ thấp kém, suýt chút nữa là phun ra ngoài.
"Rượu này cũng quá kém?"
Chu Dịch đưa mắt nhìn bình rượu, hình như là nhãn hiệu mình thích nhất, tại sao đột nhiên lại cảm thấy cực kỳ khó uống.
Bữa tiệc chúc mừng tiếp tục.
Hát xong, uống rượu xong, ôm Huyên Huyên hay là Oánh Oánh ừhay là Lộ Lộ đi ngủ.
Sáng sớm ngày thứ hai.
Sau khi Chu Dịch rời giường thì theo thói quen, hắn đi làm, họp, tăng ca, tan tầm về nhà mệt không muốn động đậy, nằm ở trên giường chơi game điện thoại.
Mô phỏng tu tiên.
Chỉ nửa năm mà đã chơi đến max cấp, vượt qua cửu trọng thiên kiếp, sau đó có thể lựa chọn đạo quả.
Pop-up trò chơi!
Nạp tiền sáu trăm bốn mươi tám có thể lựa chọn càng nhiều đạo quả hơn nữa, thuộc tính nhân vật mạnh hơn, kiếm đồ nhẹ nhõm, BOSS tùy tiện đánh!