Nếu như không nạp tiền thì chỉ có một sự lựa chọn duy nhất, Trường Sinh Đạo Quả, không có bất kỳ thuộc tính kèm theo, cùng loại với chỉ có một danh hiệu màu vàng kim.
"Sáu trăm bốn mươi tám cũng không nhiều lắm."
Chu Dịch ấn mở giới thiệu về những đạo quả khác, Lôi Đình Đạo Quả - lôi pháp công kích gấp bội, Hương Hỏa Đạo Quả - tăng trưởng HP trên diện rộng, Niết Bàn Đạo Quả - kiếm đồ phục sinh tại chỗ, U Minh Đạo Quả - khống chế thi thể tiểu quái...
Nhiều như rừng, đủ loại, không cái nào mà không gợi ý là chỉ cần nạp tiền là có thể mạnh lên!
"Trường Sinh Đạo Quả!"
Chu Dịch nhìn ban thưởng không cần phải nạp tiền, tự lẩm bẩm, một lát sau hắn đóng giao diện nạp tiền lại.
Từ đó về sau.
Chu Dịch thành một thành viên trong tập thể hưởng thụ phúc báo, cố gắng làm việc, chăm chỉ tiến tới, thắng tất cả đồng sự, sau đó kinh tế chuyển di, công ty phá sản, đi lên con đường hắc đạo.
"Quả nhiên, người không kiếm tiền của phi nghĩa thì khó mà giàu được."
Chu Dịch bất đắc dĩ thở dài, sau đó mua một tấm vé số, nhận tiền thưởng mấy ngàn vạn.
Từ khi có tiền, bỗng nhiên cảm thấy trên đời này có nhiều người tốt, cuộc sống rất là đẹp.
Tìm một công việc tiền lương không cao nhưng rất thanh nhàn, tuân theo ý của cha mẹ, kết hôn sinh con.
Hốt hoảng một cái hai mươi năm trôi qua.
Nhi tử rất không chịu thua kém, thi đậu trường đại học danh tiếng, sau khi tốt nghiệp thì công việc cũng rất thuận lợi, dưới sự chỉ điểm của Chu Dịch trở thành quản ngục.
Cuộc sống của người bình thường rất bình thản, chúng sinh ức vạn người không được một người có thể để lại vết tích trong lịch sử, đa số đều đang vì tương lai có nghĩa hoặc vô nghĩa mà khốn đốn bôn ba.
Cho đến tuổi thất tuần.
Nằm ngửa cả đời, Chu Dịch bỗng nhiên nổi hứng viết tiểu thuyết, đăng bản “Tam Anh Truyện” dài kỳ trên một trang web nào đó.
Hành văn huyền diệu, từ ngữ trau chuốt hoa lệ.
Khiến cho toàn dân truy phủng, có thể nói một sách thành danh.
"Không quên sơ tâm!"
Chu Dịch liên tiếp viết vài cuốn sách, trở thành đại văn hào mà tất cả mọi người đều biết, nhất là “Cửu Châu Tu Tiên Giới” độ dài ngàn vạn, nội dung trong sách viết không khác gì một thế giới tu tiên thật sự.
Thành danh lúc tuổi già khiến cho Chu Dịch rất là cảm thán.
Chín mươi chín tuổi.
Giao thừa.
Bữa cơm đoàn viên.
Chu Dịch râu tóc bạc trắng ngồi ở vị trí đầu, nhìn hơn hai mươi thân nhân trái phải, khẽ vuốt râu dài nói.
"Phụ từ tử hiếu, huynh hữu đệ cung... quân tử uống rượu, kỳ nhạc vô tận!"
Hai mắt chứa nước mắt, suy nghĩ ngàn vạn, bưng chén rượu lên không có uống đi mà đổ xuống trước mặt.
"Bành!"
Rượu rơi xuống đất, trong lúc đó nó hóa thành vô lượng lượng kiếm quang, chém tử tôn, bàn ăn, phòng ốc, thậm chí toàn bộ thế giới thành vỡ nát.
Thiên địa biến ảo.
Chu Dịch nhìn trận pháp linh quang quen thuộc trước mắt, sờ lên khuôn mặt, hai hàng nhiệt lệ.
"Tâm ma huyễn cảnh này quả nhiên có nguồn gốc từ nội tâm, vậy mà biết được bần đạo không để ý đến tất cả mọi thứ ở Cửu Châu, trực tiếp dẫn động chuyện cũ trước kia, cho dù biết được là huyễn cảnh nhưng cũng không nhịn được mà rơi vào trong đấy hồi lâu!"
Huyễn cảnh hơn mười năm, trên đời trong khoảnh khắc.
Chu Dịch suy nghĩ khẽ động, chỉ thấy hài nhi chừng ba tấc từ cái trán chui ra, đứng lơ lửng trên không.
Hài nhi trắng trắng mềm mềm như thủy ngân ngưng tụ thành, tứ chi mượt mà không tay chân, ngũ quan đơn giản, có ba bốn phần giống như Chu Dịch.
"Sau khi ngưng kết Nguyên Anh, phải không ngừng bồi dưỡng luyện hóa cho đến khi dáng vẻ giống y như bản tôn không khác chút nào, nhìn như người còn sống chính là cảnh giới đại thành!"
Nguyên Anh chính là do pháp lực thần hồn ngưng tụ thành, sau khi xuất khiếu thì hai mắt bản thể nhắm nghiền, hoàn toàn không còn bất kỳ pháp lực sinh cơ gì nữa.
Một lát sau.
Nguyên Anh chui về thể nội, Chu Dịch mở ra hai mắt, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ vui mừng.
"Nguyên Anh Đạo Quân, có thể khai tông lập phái chiếm cứ một phương, tự xưng lão tổ! Cho dù Đông Thắng Thần Châu tiên đạo thịnh vượng thì tu sĩ Nguyên Anh cũng không phổ biến, thuộc về lực lượng trung kiên!"
Chu Dịch há mồm phun ra vài món chí bảo, thi triển pháp lực tế luyện lại.
Pháp lực Nguyên Anh Kỳ vượt xa Kim Đan gấp mười, cho dù là về số lượng hay cả về chất lượng, sau khi tế luyện lại thì khống chế thuận tiện hơn nữa.
Tu sĩ Kim Đan sử dụng Linh Bảo, suy cho cùng vẫn là lực bất tòng tâm, bây giờ lại thi triển Phân Quang Kiếm, Thái Thanh Thần Phù vân vân ừ thì đã có thể phát huy ra một trăm phần trăm uy lực.
Chu Dịch có được truyền thừa của Cửu Châu Tu Tiên Giới, đã hiểu hết về quá trình tu hành của Nguyên Anh Kỳ, cho dù là về công pháp hay quan khiếu đều không cần bất kỳ ai chỉ điểm.
"Chủ tu vẫn là Thái Huyền Kinh, Huyền Môn chính tông trực chỉ Hóa Thần, cho dù đi đến nơi nào thì cũng sẽ không bị người ta xem như tà ma ngoại đạo."
"Công pháp luyện thể chuyển thành truyền thừa của Đan Đỉnh Tông, Luyện Lô Chân Kinh, lấy rất nhiều Linh Hỏa rèn luyện nhục thân, trực chỉ Kim Cương Bất Hoại, thủy hỏa bất xâm. Vừa khéo Thần Hỏa Phiến nơi tay, không thiếu Linh Hỏa luyện thể, làm ít công to!"
"Luyện thần chi pháp, Niết Bàn Kinh vẫn còn phần sau, chỉ là Nguyên Anh Phật Tu sẽ ngưng tụ thành Xá Lợi..."
Chu Dịch trầm tư hồi lâu, tạm thời dừng tu hành Niết Bàn Kinh.
Nếu như không ngưng tụ Xá Lợi Tử, rất nhiều thần thông thuật pháp cũng Niết Bàn Kinh ngay cả năm mươi phần trăm uy lực cũng không thể phát huy ra được, còn không bằng luyện thần chi thuật của những môn phái khác.
"Theo cảnh giới tăng lên, Phật Đạo hai giáo khác biệt càng lớn, Đạo gia tinh khí thần và nhục thân hợp nhất thành Phản Hư Nhân Tiên, Phật Môn tinh khí thần và Xá Lợi Tử hóa thành Pháp Tương La Hán!"