"Lại muốn kiêm tu Phật Đạo sẽ khó khăn hơn rất nhiều!"
Phật Đạo hai giáo, đa số đều không ưa lẫn nhau, hậu quả của việc chân đứng hai thuyền chính là lật thuyền.
Chu Dịch tự xưng là truyền nhân Đạo Tổ, chắc chắn sẽ không vì một thiên luyện thần công pháp mà vứt bỏ Đạo nhập Phật, Đạo môn cũng có pháp môn quan tưởng đỉnh cấp.
Sau một tháng.
Sau khi hoàn thành tế luyện nhiều bảo vật, về phần chuyển đổi công pháp thì khó mà hoàn thành được trong thời gian ngắn.
Chu Dịch phất tay thu trận pháp cấm chế vào ống tay áo, hóa thành độn quang bay đến hướng đông, trong chốc lát đã ra khỏi quốc cảnh Đại Hằng.
Thụ Yêu chờ hồi lâu, thấy tiền bối xuất quan, nó do dự một chút cuối cùng cũng không dám lên tiếng.
Tu Tiên Giới đẳng cấp sâm nghiêm, nếu như lỡ miệng khiến cho tiền bối không vui, giết nó thì nó cũng chỉ có thể tự nhận là mình không may!
Ngày kế tiếp.
Chu Dịch vòng quanh một vòng lớn ở bên ngoài quốc cảnh, từ mặt phía bắc trở lại Đại Hằng Triều, lúc chạng vạng tối về tới Ô Sơn.
Lăng không bay qua thần miếu, phát hiện hình dáng của tượng thần ở trong phiếu đã bị thay đổi, từ đạo sĩ cầm kiếm cầm phù biến thành văn nhân tay cầm quạt lông lấy khăn buộc đầu.
"Bần đạo hai tháng chưa về, vậy mà bị người khác chiếm mất hang ổ!"
Chu Dịch bay về phía hạch tâm Sơn Thần Miếu, cảm ứng được khí tức của tu sĩ lạ lẫm và Linh Tham Oa Oa tránh dưới đất.
"Cái thằng này sống mấy ngàn năm, lá gan không lớn thêm được chút nào hết!"
Sơn Thần Miếu đã đổi chủ nhân, khí tức đại khái ở Kim Đan trung kỳ, Linh Tham Oa Oa có pháp lực vượt xa nhưng lại co đầu rút cổ ở mấy trăm trượng trong lòng đất không dám ra tới.
Chu Dịch vô thức thôi động Thái Thanh Thần Phù che lấp khí tức của mình, định sẽ đánh lén đánh giết người tới.
"Vô Lượng Thiên Tôn! Bần đạo đã Nguyên Anh, một ngón tay thì có thể nghiền ép Kim Đan, đâu cần phải sợ hãi rụt rè như thế?"
Nghĩ tới đây, Chu Dịch triệt hồi phép ẩn thân, pháp lực khí tức bàng bạc bao phủ Sơn Thần Miếu, hét lớn một tiếng.
"Dã mao thần ở đâu ra, dám chiếm Thần vị của bản tọa!"
Giọng nói như lôi đình, chấn động sơn nhạc, Nguyên Anh Đạo Quân đã có thể dời núi cầm nhạc, hủy diệt trăm dặm.
Một đạo độn quang từ trong Sơn Thần Miếu bay ra, văn sĩ trung niên sắc mặt trắng bệch, liên tục khom người thi lễ với Chu Dịch.
"Vãn bối không biết nơi đây có chủ, tùy tiện chiếm cứ, xin tiền bối rộng lượng, ta nguyện gia nhập dưới trướng cống hiến sức mình..."
Văn sĩ sợ đến run rẩy, moi ruột moi gan tìm kiếm lý do, muốn tìm được một cơ hội để sống sót.
Chu Dịch hỏi: "Ngươi có lai lịch như thế nào? Có bối cảnh chỗ dựa?"
"Vãn bối..."
Văn sĩ vốn định nói láo nhưng thần hồn bỗng nhiên hoảng hốt, sau đó nói ra lời nói thật lòng: "Vãn bối vốn là thư sinh thi rớt, ngoài ý muốn lấy được một quyển công pháp tu hành, ở lại kinh đô tu hành, không có bất kỳ bối cảnh chỗ dựa gì."
Chu Dịch khẽ vuốt cằm, tiếp tục thi triển Hoặc Thần Thuật.
"Tại sao lại rời kinh đô, chiếm lấy Thần vị của bản tọa?"
"Vãn bối bị Khám Hạch Ti biết được chuyện tham ô trong lúc Hộ Bộ chính trực, bệ hạ kinh sát, cho nên chỉ có thể từ bỏ quan chức bỏ chạy..."
Văn sĩ nói đến đây, tiếng nói trở nên đứt quãng cho đến khi khuôn mặt vặn vẹo, thần hồn khôi phục thanh minh.
"Hóa ra là một tham quan, đào phạm!"
Trên mặt Chu Dịch nở một nụ cười, cũng không thấy kết pháp quyết, phất phất tay đánh mấy chục đạo lôi đình xuống, bao phủ văn sĩ trong đó.
Oanh!
Văn sĩ ngay cả kêu thảm cũng không phát ra, nhục thân hôi phi yên diệt, chỉ còn một nửa tàn hồn bay trên không trung.
Chu Dịch nhiếp tàn hồn qua, thu vào ống tay áo.
"Bần đạo đang lo không có cớ, không biết nên tiếp xúc với triều đình như thế nào thì cái tên này lại tự mình đưa tới cửa!"
Sưu hồn!
Lai lịch của văn sĩ hiện ra rõ mồn một ngay trước mắt, quả nhiên đúng như những gì mà hắn nói.
Nghèo túng thư sinh kỳ ngộ, một đường Luyện Khí Trúc Cơ Kết Đan, quay đầu thi đậu Tiến sĩ lần nữa, nhậm chức thư lại Đại Hằng Hộ Bộ Bổng Lộc Ti.
Bát phẩm quan ở kinh thành, lại đứng hàng Hộ Bộ giàu nhất lục bộ, trong mắt dân chúng thì đã là nhân vật lớn như trời.
"Ừm, còn cưới mười mấy vợ, những gì mà hắn trải qua có thể nói là cuộc sống của nhân vật chính trong truyện thần thoại!"
Chu Dịch trở lại Sơn Thần Miếu, Linh Tham Oa Oa đã từ dưới đất chui ra ngoài, rất là ân cần khom người thi lễ.
"Tiên trưởng ngưng kết Nguyên Anh, thật đáng mừng!"
"Cái tên này, ngươi còn có mặt mũi đi ra nữa hay sao, trơ mắt nhìn tượng thần của bần đạo bị đánh nát như thế."
Chu Dịch phất tay đánh nát tượng thần của văn sĩ, dùng tượng thần đạo nhân thay thế, sau đó để lại một đạo pháp lực của Nguyên Anh, khi hắn không có mặt ở đây thì có thể chấn nhiếp những người khác.
Linh Tham Oa Oa nịnh nọt nói: "Ta chỉ tuân theo lời dạy bảo của tiên trưởng mà thôi, một khi có kẻ địch tới nếu tránh được thì nên tránh, dù sao thọ nguyên của chúng ta kéo dài, chờ hắn chết chúng ta lại đào mộ phơi sương!"
"Hừ! Còn không đi xuống núi đổi lại tượng thần."
Chu Dịch không có trách móc Linh Tham Oa Oa, từ khi sinh ra linh trí thì nó đã đi theo hắn chạy trốn khắp nơi, trong lúc vô tri vô giác tạo thành thói quen như thế.
Mấy ngày sau.
Bách tính xung quanh Ô Sơn lại đổi mới tượng sơn thần.
Hôm qua còn cung phụng tượng thần, hôm nay đem lót nhà bếp, quả nhiên là thói đời nóng lạnh.
Đầu tường biến ảo đại vương kỳ, ngươi vừa ngừng hát ta ra sân, các lộ thần tiên như đèn kéo quân đổi đi đổi lại, dân chúng đã thành thói quen.
Bọn họ vốn không có thờ phụng thân tiên!
Là Phật hay là Đạo, là chính hay là tà, dân chúng đều không để ý, cũng không có quyền lực đi ủng hộ hoặc phản đối, điều duy nhất có thể là là cung phụng hương hỏa.