Chu Dịch khẽ vuốt cằm, mắng vài tiếng Tiệt Thiên tà ma, lại hỏi.
"Làm sao sự huynh phát hiện ra được là bần đạo tu luyện Tử Dương Kinh?"
"Kích hoạt Đệ Tử Lệnh, trong ngàn dặm có khí tức công pháp của giáo ta mà chưa có ghi vào môn tường thì sẽ có tin tức nhắc nhở."
Cổ Tiêu giải thích: "Bần đạo lần theo khí tức công pháp tìm tới, đợi ở bên ngoài Phi Tiên Lâu mười mấy ngày, nhìn thấy Tiên Thiên Chân Nhân chi thể của sư đệ mới xác định là Tử Dương Kinh."
Trong giọng nói của hắn tràn đầy vẻ hâm mộ, cho dù là ở bên trong Bổ Thiên Giáo thì cũng không có được bao nhiêu Tiên Thiên Chân Nhân.
Pháp môn như thế này uy lực thì lớn nhưng tu hành quá mức chậm chạp kém xa thần thông thực lực tăng trưởng nhanh như pháp thể.
"Thì ra là thế."
Chu Dịch nếm thử đưa pháp lực khí tức vào, Đệ Tử Lệnh ông ông tác hưởng, liên tục truyền đến mười mấy tin tức.
Bổ Thiên Kiếm Quyết, Đông Nam một trăm năm mươi dặm...
Tử Tiêu Kinh, Đông Nam một trăm năm mươi dặm...
Bách Luyện Bí Điển...
Chu Dịch kinh ngạc nói: "Đông Nam một trăm năm mươi dặm có nhiều truyền nhân giáo ta như vậy?"
"Đó là tộc nhân của sư bá Đan Hà Tử, sư bá cũng là người phát ngôn của giáo ta ở Đại Hằng, trước mắt đảm nhiệm chức Lại bộ Thượng thư."
Cổ Tiêu nói ra: "Vừa khéo sư đệ lập được công lao với triều đình, chắc chắn sư bá sẽ tranh thủ cho sư đệ một vị trí tốt."
"Đa tạ sư bá, sau này nhất định đến nhà bái phỏng."
Chu Dịch chắp tay với phương hướng đông nam sau đó nói ra: "Chẳng lẽ công pháp trong giáo có thể tùy ý truyền ra ngoài?"
"Trong giáo ta thì thứ duy nhất không thể truyền ra ngoài chính là Bổ Thiên Bí Lục, còn những điển tịch khác thì đệ tử đời ba có thể tự quyết định dạy bảo đệ tử."
Cổ Tiêu cười nói ra: "Cũng chính vì phương pháp truyền thừa như vậy cho nên giáo ta ở Đông Thắng Thần Châu còn được gọi là năm trăm chân chuyền ba ngàn ngoại đạo, cụ thể có bao nhiêu truyền nhân thì ngay cả tông chủ cũng không biết rõ được."
"Đương nhiên, những đệ tử như thế này cũng không được tông môn ủng hộ chỉ có thể tự mình Trúc Cơ Kết Đan!"
"Thì ra là thế."
Chu Dịch kinh ngạc với phương thức truyền thừa của Bổ Thiên Giáo, hoàn toàn khác hẳn với những tông môn xem điển tịch còn quan trọng hơn cả mạng của mình, bọn họ thu môn đồ khắp nơi, đệ tử mọc lên như nấm.
Ngày nào bản bộ gặp nạn cũng không phải Bổ Thiên Giáo hủy diệt, bất kỳ một tên chân chuyền hay ngoại đạo nào cũng đều có thể trọng lập sơn môn.
"Vậy ta phải làm như thế nào mới có thể lấy được công pháp?"
"Đệ tử mới nhập môn tường có thể nhận được ba môn công pháp."
Cổ Tiêu nói ra: "Đệ tử đời ba lại có rất nhiều linh vật, Nguyện Lực Châu cấp cho, sau khi sư đệ lập được căn cơ thì sẽ có đệ tử tạp vật của bổn bộ tới cửa liên lạc."
Chu Dịch chắp tay nói: "Đa tạ sư huynh chỉ giáo."
"Không cần khách khí."
Cổ Tiêu nói ra: "Đệ tử đời ba trong Đại Hằng cảnh nội vốn chỉ có bốn người, bây giờ lại có thêm sư đệ gia nhập vào, sau này mở tiệc luận đạo sẽ có thêm nhiều niềm vui thú nữa!"
Chu Dịch vội vàng hỏi thăm ba vị sư huynh khác là ai.
Không ngờ tất cả đều là chính thần một phương, ví dụ như Cổ Tiêu tuổi quá trẻ trước mắt, bây giờ đảm nhiệm vị trí Thành Hoàng Vĩnh Ninh Phủ, quyền cao chức trọng.
"Tất cả đều nhờ công lao của sư bá, Nguyên Anh bình thường không thể đảm nhận được vị trí Thành Hoàng."
Cổ Tiêu lấy Kiếm Phù truyền tin từ ống tay áo ra, dùng để sau này liên lạc, lại nói thêm một chút bí văn của Bổ Thiên Giáo sau đó mới rời đi.
Chu Dịch ngồi ở cửa sổ, tra xét rõ ràng Đệ Tử Lệnh, xác định không có cấm chế dò xét.
"Bổ Thiên Giáo, phương pháp quản lý lỏng lẻo như vậy cũng có chút thích hợp với bần đạo..."
Từ khi bước vào Tu Tiên Giới đến nay, Chu Dịch chưa từng có ý nghĩ gia nhập vào tông môn, càng sẽ không trung thành với bất kỳ một thế lực nào, cho dù là Đan Đỉnh Tông hay là Bổ Thiên Giáo thì tất cả chỉ vì cần và thích hợp!
Tiên Đạo tịch liêu, lẻ loi độc hành, ức vạn năm, thân phận người kế nhiệm như thế nào đều tan thành mây khói.
...
Mấy ngày sau.
Chu Dịch đang tu hành thì bỗng nhiên nhận được tin tức của quan lại triều đình đưa tới.
Ra cửa lớn Phi Tiên Các, nhìn thấy quan lại mặc áo bào đỏ cầm hoàng lụa trong tay, sắc mặt nghiêm nghị nói.
"Sơn Thần Ô Sơn tiếp chỉ!"
Chu Dịch sửa sang lại vạt áo, khom người nói: "Thần, tiếp chỉ."
Luật pháp Đại Hằng Triều quy định, tu sĩ không cần quỳ xuống hành lễ với quan lại, dù cho đối mặt Hoàng đế cũng là như thế.
Quan lại triển khai thánh chỉ, cao giọng tuyên đọc.
"Sơn Thần Ô Sơn đuổi bắt tội phạm có công, kể từ ngày hôm nay thăng nhậm Thanh Vân Sơn Thần, đứng hàng lục phẩm. Thống lĩnh vạn dặm Thanh Vân Sơn Mạch và dãy núi, thủy mạch thuộc về đó, chấp chưởng mây mưa biến ảo, bốn mùa luân chuyển..."
Lược bỏ mấy trăm chữ, chỉ có câu nói đầu tiên là có tác dụng.
Ô Sơn là chi nhánh của Thanh Vân Sơn, Thanh Vân Sơn là dãy núi lớn nhất Thanh Vân Phủ, kéo dài ngang qua mười ba ngàn dặm.
Chu Dịch yên lặng chờ quan lại tuyên đọc hoàn tất, khom người lần nữa nói: "Thần, bái tạ bệ hạ thánh ân, sẽ tinh trung vì nước, báo hoàng ân!"
Quan lại đưa thánh chỉ và Hoàng Sách tới, trong lòng bàn tay bỗng nhiên có thêm một cái bình ngọc, dùng thần thức đảo qua thì nhìn thấy bên trong có hơn trăm viên Nguyện Lực Châu.
"Thanh Vân Sơn Thần quả là diệu nhân, bản quan chủ sự Văn Tuyển Ti Lại bộ, Trịnh Hàn."
"Hóa ra là Trịnh chủ sự."
Chu Dịch truyền âm nói: "Bần đạo bái vào Bổ Thiên Giáo không lâu, chưa bái phỏng sư bá Đan Hà Tử, trở về Thanh Vân Sơn xong thì sẽ đi Lại bộ, vẫn cần Trịnh chủ sự chăm sóc một chút."